Chú ơi! Chú khoẻ không?
Mấy ngày Lễ ở quê mình vui không chú? Cháu vừa trốn đi mò cua bắt ốc ở đảo về
vui thiệt là vui. Chẳng có gì tuyệt vời hơn những ngày nghỉ tránh được cái ồn
ào, bụi bặm của thành phố để hoà mình vào thiên nhiên chú ạ. Lúc ấy con người ta
thấy thanh thản, bình yên và vui vẻ hơn nhiều khi cứ ra khỏi nhà là hít khói,
nghe tiếng còi xe và cả tiếng súng đì đoàng, tiếng gươm khua loẻng xoẻng từ
những trang Web dội ra nữa chú ạ. Hi, hi..
Sáng nay cháu có chuyện
bực mình quá. Số là sau mấy ngày đi chơi về cháu ới tụi bạn đi uống cà phê để
phát quà và khoe bài thơ mới toanh với tụi nó, ai dè quà thì chúng khen ngon,
còn thơ thì mặc dù cháu thấy lâm li bi đát lắm rồi, hay lắm rồi (í quên! Không
bi đát) thế mà cháu đọc xong chả thấy đứa nào rưng rưng gì cả mà chúng còn nhe
răng cười rồi chê tới tấp. Chúng bảo: Thơ tình chi kỳ rứa? Đã gọi thơ tình thì
phải thật lâm li, đại khái là đã nhớ thì phải nhớ chơi vơi, đã buồn thì phải
buồn xao xác, đã khát thì phải khát lan man chứ thơ tình mà viết khơi khơi, cứ
lộp bộp lộp bộp rơi như thơ anh Khoa hồi 5 tuổi thì có mà thơ con cóc. Dở ẹc!
Bực quá, vậy là mất toi 1 buổi trưa không ngủ hì hục làm thơ, cháu bảo: Thôi
được, tớ sẽ gửi bài ni cho chú Đức nhờ chú Đức phán xét. Nếu chú Đức không chê
thì sao? Chúng bảo: OK! Nếu chú Đức không chê thì bọn này mất chầu ăn sáng. Cũng
có đứa nghi ngại : Sợ chú Đức thiên vị hắn thì sao nhưng cả bọn đã lắc đầu xua
tay: Yên tâm đi! Qua theo dõi thấy chú Đức ni quân tử lắm.Rất chí công vô tư.
Đúng nói đúng, sai nói sai chứ không ghét ai mà cũng chẳng bênh ai. Nói xong rồi
bỗng nhiên chúng ngồi trầm ngâm (dù trời không mưa lâm thâm chú ạ) chúng bảo:
Mấy hôm rồi theo dõi báo giấy, mạng…thấy thất vọng ghê. Có kẻ tự xưng nhà nọ,
nhà kia mà càng nói, càng viết thấy càng “động vật hoang dã lắm”. Khiếp! Cháu
chưa đọc mà nghe chúng đã thấy toát mồ hôi hột. Nhưng thôi, đó là chuyện của
thiên hạ chú hè. Cháu vừa đọc mấy bài của chú Quang, chú Tiên, chú Thanh Tịnh
xong. Hay quá! quả không hổ danh HV TST và không uổng công chú đi tìm. Tác phẩm
hay thường dể đi vào lòng người và hướng con người ta đến chân thiện mĩ…chú hén?
À, hôm trước Lễ cháu ghé thăm chú Thân Thơ. Cháu thấy chú Thân Thơ đang gặp rắc
rối chú ơi. Sau khi sang bên này xin vu vơ cùng chú rồi đi về dọc đường không
biết thế nào mà để tim thất lạc. Khổ thân chú ấy! Chú Thân Thơ luôn vui và tốt
bụng.
Chú! Đi xa mấy hôm về
mừng quá nên cháu viết một bài rậm rịt như vạt rau muống vậy. Chú chịu khó đọc
nghe. À, đọc xong thơ mà chú thấy không hay thì cũng đừng nói Dở ẹc chú nhé mà
chú cứ nói đại khái là cháu không phải dân chuyên mà viết thế là có vần rồi, giờ
chú chưa nghĩ ra ý cháu định viết nhưng có thể sau này già đi đọc lại chú sẽ
thấy hay. Đại khái thế chú nha kẻo cháu mất chầu ăn sáng thì uổng lắm. Hi,
hi…Thơ cháu đây:
Khi em xa biển chỉ còn
lại cát
Ai làm thơ hương cát bao
giờ
Biển đã sống ngàn năm đói
khát
Hương tóc thơm phảng phất
trong mơ
Chỉ còn cát thôi nên bát
ngát là bờ
Anh không ước con thuyền
ra khơi nữa
Nhưng sẽ đến những nơi
chiều thắp lửa
Sưởi ấm mình bên bến bờ
xưa…
Chú nhớ cho ý kiến chỉ
đạo nhé. Cháu rất cám ơn chú!