Tác giả: Xuân Đức
Kỷ niệm 50 năm Hải quan Việt Nam và 20 năm thành
lập Hải quan Quảng Trị, Phân hội văn học tỉnh QT tổ chức một chuyến đi về với 2
Cửa Khẩu: La Lay và Lao Bảo. Đi thì vui, cũng phải nói là khá vất vả khi trời
thì nóng bức, xe quá chật mà đường lên La Lay chẳng khác gì đường lên nước Thục,
nhưng tất cả những điều đó chẳng là gì, điều ngại ngùng nhất mà lòng ai cũng
trĩu nặng chính là chuyện viết về Hải quan, viết thế nào đây về những con người
và về công việc mà bấy lâu xã hội đầy mặc cảm?
Sự mặc cảm xã hội là một gánh nặng tâm lí và như một loại vi-rút rất dễ lây. Có lẽ ai cũng biết câu ca dao thời hiện đại: Hải quan, thuế vụ, Kiểm Lâm...Mặc dù mới tuần trước trên màn hình tivi, mọi người đều đã nhìn thấy máu những chiến sĩ Kiểm lâm đã đổ.
Nói đến cái xấu, cái tiêu cực thì thử hỏi có ngành nào, giới nào, cấp nào mà không có. Và đương nhiên, những người ở trong những ngành, những giới mà điều kiện phát sinh tiêu cực có nhiều hơn thì việc dư luận cho rằng ở khu vực đó có nhiều tiêu cực hơn cũng là lẽ thường. Tuy nhiên, cái tốt không là tuyệt đối thì đương nhiên cái xấu cũng không thể là chuyện tuyệt đối. Cũng giống như những người có chức, có quyền, dù bất kể chế độ nào, kể cả chế độ phong kiến cũng không thể là tất cả đều tham ô, tham nhũng. Vậy mà vẫn có đôi ba người hễ nói đến bất cứ ai có chút chức vụ gì đó lập tức mặc cảm đó là những người chắc chắn không thể không tham nhũng!!!
Có câu chuyện thế này, một cán bộ Hải quan lao xuống một khe suối để truy bắt một hình người ro-bot đang nêm dày hộp thuốc lá Zét quanh người. Khi anh Hải quan xáp lại gần thì thân người kia bổ chửng ra giữa đá. Nhìn kĩ thì ra đó là một người phụ nữ đã già. Anh nhân viên Hải quan ngạc nhiên kêu lên: Bà già thế rôi không ở nhà với con, với cháu mà còn đi buôn lậu? Bà mẹ mếu máo: Tui muốn ở nhà lắm..nhưng các con đang còn đi học đại học..Chắc anh cũng đã học đại học rồi, không biết mẹ anh nuôi anh ăn học có cực nhục như tui không? Anh lính Hải quan đứng đực ra một lúc rồi đỡ bà dậy và lặng lẽ bỏ đi.
Hành động bỏ qua đó của anh đã bị kiểm điểm và khiển trách. Anh không thanh minh, im lặng nhận sự phê bình. Nỗi ưu tư đó thật khó giải bày với dư luận.
Sau hai ngày cùng ăn cùng ở, trong mắt chúng tôi, người cán bộ Hải quan đã hiện ra đầy đủ tính cách một con người, có niềm vui và nỗi buồn, có suy tư dằn vật, có chất thép nhưng cũng có cả tiếng ngân yếu ớt của một sợi tơ..
Tôi viết được 2 bài thơ, có lẽ cũng chưa hay lắm, chỉ mong giúp cho người đời có thêm nhiều chiều tiếp cận với những thân phận người làm công việc Hải quan.
Xin post 2 bài thơ mới làm vội lên để bạn bè đọc cho vui.
Sự mặc cảm xã hội là một gánh nặng tâm lí và như một loại vi-rút rất dễ lây. Có lẽ ai cũng biết câu ca dao thời hiện đại: Hải quan, thuế vụ, Kiểm Lâm...Mặc dù mới tuần trước trên màn hình tivi, mọi người đều đã nhìn thấy máu những chiến sĩ Kiểm lâm đã đổ.
Nói đến cái xấu, cái tiêu cực thì thử hỏi có ngành nào, giới nào, cấp nào mà không có. Và đương nhiên, những người ở trong những ngành, những giới mà điều kiện phát sinh tiêu cực có nhiều hơn thì việc dư luận cho rằng ở khu vực đó có nhiều tiêu cực hơn cũng là lẽ thường. Tuy nhiên, cái tốt không là tuyệt đối thì đương nhiên cái xấu cũng không thể là chuyện tuyệt đối. Cũng giống như những người có chức, có quyền, dù bất kể chế độ nào, kể cả chế độ phong kiến cũng không thể là tất cả đều tham ô, tham nhũng. Vậy mà vẫn có đôi ba người hễ nói đến bất cứ ai có chút chức vụ gì đó lập tức mặc cảm đó là những người chắc chắn không thể không tham nhũng!!!
Có câu chuyện thế này, một cán bộ Hải quan lao xuống một khe suối để truy bắt một hình người ro-bot đang nêm dày hộp thuốc lá Zét quanh người. Khi anh Hải quan xáp lại gần thì thân người kia bổ chửng ra giữa đá. Nhìn kĩ thì ra đó là một người phụ nữ đã già. Anh nhân viên Hải quan ngạc nhiên kêu lên: Bà già thế rôi không ở nhà với con, với cháu mà còn đi buôn lậu? Bà mẹ mếu máo: Tui muốn ở nhà lắm..nhưng các con đang còn đi học đại học..Chắc anh cũng đã học đại học rồi, không biết mẹ anh nuôi anh ăn học có cực nhục như tui không? Anh lính Hải quan đứng đực ra một lúc rồi đỡ bà dậy và lặng lẽ bỏ đi.
Hành động bỏ qua đó của anh đã bị kiểm điểm và khiển trách. Anh không thanh minh, im lặng nhận sự phê bình. Nỗi ưu tư đó thật khó giải bày với dư luận.
Sau hai ngày cùng ăn cùng ở, trong mắt chúng tôi, người cán bộ Hải quan đã hiện ra đầy đủ tính cách một con người, có niềm vui và nỗi buồn, có suy tư dằn vật, có chất thép nhưng cũng có cả tiếng ngân yếu ớt của một sợi tơ..
Tôi viết được 2 bài thơ, có lẽ cũng chưa hay lắm, chỉ mong giúp cho người đời có thêm nhiều chiều tiếp cận với những thân phận người làm công việc Hải quan.
Xin post 2 bài thơ mới làm vội lên để bạn bè đọc cho vui.
I-
Người lính Hải Quan
nơi đường biên
Đất trời sinh ra dòng sông cuộn chảy
Để phù sa no ấm những bãi bồi
Nước non sinh ra bao nhiêu khe suối
Để nhạc rừng róc rách khúc buồn vui...
Để phù sa no ấm những bãi bồi
Nước non sinh ra bao nhiêu khe suối
Để nhạc rừng róc rách khúc buồn vui...
Nhân loại lại lấy sông làm biên giới
Chia giang sơn, phân chủ dưới gầm trời
Loài người lấy lòng khe, bờ suối
Làm vạch chia luật lệ những cuộc chơi.
Chia giang sơn, phân chủ dưới gầm trời
Loài người lấy lòng khe, bờ suối
Làm vạch chia luật lệ những cuộc chơi.
Cuộc đời lấy cái gì để chia hơn thiệt
Biết lấy ranh giới nào phân biệt thấp cao
Người đói rách chẳng hiểu vì sao mình cứ hoài đói rách
Kẻ giàu sang không biết nhờ đâu mà lại mãi sang giàu?
Biết lấy ranh giới nào phân biệt thấp cao
Người đói rách chẳng hiểu vì sao mình cứ hoài đói rách
Kẻ giàu sang không biết nhờ đâu mà lại mãi sang giàu?
Người lính Hải Quan đứng tần ngần bên bờ
suối
Tần ngần nhìn con nước quá thân quen
Lấp loáng dưới kia dăm bảy người cửu vạn
Họ ở phía bên nào giữa ranh giới mỏng manh?
Tần ngần nhìn con nước quá thân quen
Lấp loáng dưới kia dăm bảy người cửu vạn
Họ ở phía bên nào giữa ranh giới mỏng manh?
Giữa ranh giới đúng sai, phải trái, sang
hèn
Ranh giới của kẻ đói làm thuê và những trùm buôn lậu
Người lính Hải Quan bỗng thấy lòng nặng trĩu
Trước khi lao vào lòng suối để lập công.
Ranh giới của kẻ đói làm thuê và những trùm buôn lậu
Người lính Hải Quan bỗng thấy lòng nặng trĩu
Trước khi lao vào lòng suối để lập công.
II-
Cửa Nước và Cửa nhà
Tặng một
cán bộ Hải Quan ở cửa khấu QT Lao Bảo
Hai mươi năm anh đứng ở Quốc môn
Tấp nập đón bao người quen kẻ lạ
Nườm nượp xe lăn, bộn bề hàng hoá
Nụ cười anh cứ đon đã khách lại qua.
Tấp nập đón bao người quen kẻ lạ
Nườm nượp xe lăn, bộn bề hàng hoá
Nụ cười anh cứ đon đã khách lại qua.
Hai mươi năm vợ anh tựa cửa nhà
Cơn gió lạnh u u ngoài ngõ vắng
Thằng con lớn bỏ học lang thang theo bạn
Đứa em gái cắm " fôn" vào tai, người lắc như say..
Cơn gió lạnh u u ngoài ngõ vắng
Thằng con lớn bỏ học lang thang theo bạn
Đứa em gái cắm " fôn" vào tai, người lắc như say..
Hàng xóm ồn ào, ầm ĩ những cuộc vui
Giỗ chạp tháng mười, Vu lan tháng bảy...
Sinh nhật con trai, thôi nôi út gái
Bên đó tiệc chưa tàn, mà li cốc vỡ bên đây...
Giỗ chạp tháng mười, Vu lan tháng bảy...
Sinh nhật con trai, thôi nôi út gái
Bên đó tiệc chưa tàn, mà li cốc vỡ bên đây...
Giặc giã đã không còn, xa cách vẫn chưa
thôi
Dẫu cơm đã đầy, nhà đã xây, áo đã đẹp
Nhưng đêm xuống vẫn chập chờn thoảng thốt
Thèm nghe tiếng người ngoài cửa gọi: Mình ơi !
Dẫu cơm đã đầy, nhà đã xây, áo đã đẹp
Nhưng đêm xuống vẫn chập chờn thoảng thốt
Thèm nghe tiếng người ngoài cửa gọi: Mình ơi !
4/2009
Cột mốc tại Cửa khẩu La Lay
Quốc môn ở cửa khẩu quốc tế Lao Bảo
Đăng ngày 24/04/2009
|