Tuesday, October 13, 2015

Đèo bồng - truyện ngắn


Tác giả: Lưu Quôc Hoà 

Nhân bất khả hữu khinh ngạo thái
Nhiên bất khả vô khinh ngạo cốt)
                           Kinh Dịch 
Đêm đã khuya lắm rồi. Tiếng ồn ã của người , của xe đã lắng xuống. Dãy đèn đường toả ánh sáng vàng vọt, mệt mỏi hắt xuống lòng hẻm phố. Hình như ánh đèn cũng liu riu buồn ngủ theo người. Thỉnh thoảng một chiếc xe máy vù qua như lốc cuốn ,. Một vài gã say xỉn đi lại liêu xiêu, vẹo vọ. Sau bóng đèn đường, những dáng đi nhễ nhại và xệch sạc ấy in xuống đất thành những hình thù kỳ quái. Đâu đó thoang thoảng mùi ngô nướng, mùi bánh sèo của các quán ăn đêm. Không gian mơ đãng và khê nồng sau một ngày mưu sinh vất vả.

          Căn hộ số 18/2 ở phố NT vẫn còn sáng đèn và cánh cửa khép hờ. Bên trong là bóng mấy cô gái mặc áo hai dây thưỡn thẹo đi lại trong thứ ánh sáng nhàn nhạt của gian phòng tồi tàn được dán giấy rẻ tiền che đi những mảng tường tróc lở xây từ ngày bao cấp...Một chiếc biển hộp cáu bẩn bụi đường thập thõm dòng chữ: Thuỳ Mai - Gội đầu thư giãn mát xa.
          Căn hộ ấy có hai phòng. Phòng ngoài là nơi hành nghề của 2 cô gái từ quê ra tỉnh, phòng trong là nơi trú ngụ của mấy mạng người. Gọi  "phòng" là thuận miệng thôi chứ thực ra nó là hành lang hẹp bước chưa thoả một bước. Vốn dĩ nó sinh ra để làm lối đi chung cho mấy hộ. Khi lối đi được cải tạo đón con đường vừa mở. Chủ hộ xây bít lại để chứa đồ lặt vặt.
          Vợ chồng Hải Hồ dắt riu nhau đến đây thuê phòng với giá ngang bằng các bác xích lô. Ban ngày gửi con cho một bà mù rở nhà bên để đi ra chợ lao động ngáp vặt chờ người mua sức. Ban đêm ôm con cho vợ hành nghề. Cái thứ nghề mà danh mục cũng mới phát sinh từ ngày xã hội khá no ấm và bắt đầu cựa quậy những thú chơi phóng đãng.
                                                    2
Đêm nay thật khó ngủ. Hải Hồ trân trân nhìn lên trần nhà. Những chú Thach sùng bâu quanh chiếc bóng điện nhỏ như quả cà chua chiêm đang nhẫn nại rình mồi, thỉnh thoảng lại cắn đuôi nhau, có con tượt chân rơi xuống nền nhà...Hải Hồ thở dài nghĩ đến kiếp người trên cõi đời. Nghĩ đến sự trượt dốc sa chân xểnh bước như lũ thạch sùng đang đu ngược trên trần nhà kia. Ánh sáng vàng vọt của ngọn điện không đủ soi hết những đồ vật thảm hại trong nhà: Một cái quạt điện cổ lỗ, lũ nồi soong méo mó mở vung nằm tềnh hệch, mấy cái bát cóc gặm. Cái dây phơi căng ngang lại loè loẹt những bộ đồ lót phụ nữ đắt tiền. Những chiếc quần bò lửng ngắn đũng, những chiếc áo hai dây hờ hững, hở hang. Tất cả phô bầy cái sự trễ nải và thông thoáng, sự tiện lợi chóng mặt của xiêm y, cãi cọ nhau trong cảnh hổ lốn và kệch cỡm đến thảm hại.
          Chợt thằng cu nằm cạnh cọ quậy và đái dầm. Cái chim non  như luồng đạn bắn thẳng phun vào áo ông bố nằm úp thìa với nó. Chiếc chiếu cũ rich, khai khẳn và thủng một lỗ to ở giữa, te tua những cuống. Hải Hồ ngồi bật dậy, vê áo mình và vắt nước đái con. Bên ngoài những lời lả lơi ong bướm của mấy gã "tam kim"như mũi dùi nhọn xoáy vào não chàng:
          - Đứng yên nào em ...Từ từ để anh ngắm "hàng" của em tý nào...Những tiếng hấm hứ, hổn hển , rột roạt và lại một lời nhừa mhựa cất lên:
          - Sao đầu "ty" đen thế này! Mấy con rồi em! Thằng bất tài nào lấy em để em phải khổ thế này hở bông hoa đồng nội của anh? Bỏ bố nó đi, theo anh tha hồ mê tơi ăn mặc, đú đởn cho bõ kiếp người.
          Hải Hồ bịt chặt tai lại, hai dòng nước mắt lân rân bò trên gò má, chảy xuống môi mằn mặn...Vợ chàng đấy, một người vợ không giá thú và chưa bằng tuổi con út chàng mà chàng trót đa mang và cắn răng chịu đựng vì  không thể giải thích bằng lý lẽ thông thường. Nó không có một công thức hay định luật nào để bấu víu vào mà giải thích, chỉ biết rằng đã mấy năm rồi, chàng bỏ cửa lìa nhà, xa rời tổ ấm bình yên đã bao năm vun vén để sống chui sống lủi, dạ rât vỉa hè góc chợ cùng mối tình không lấy gì làm thơ mộng. 
                                             3 
 Con người do ông trời đỏng đảnh sinh ra. Ông đỏng đảnh nên sản phẩm của ông nặn ra cũng đỏng đảnh, cái đỏng đảnh tai quái nhất là tình yêu, cái ngớ ngẩn nhất trần gian là tình yêu, cái mù quáng và đầy cảm tính nhất cũng là tình yêu...Nó làm con người lú mụ trước phải trái, trắng đen, thật giả. Người ta uống thuốc độc, thắt cổ tự tử cũng vì yêu, đốt cháy sự nghiệp vì yêu. Trước tình yêu mấy ai đặt lên bàn cân điều hơn thiệt. Cả dân đen và vua chúa, cả người khôn lẫn kẻ dại cũng bị cái vòng kim cô ấy cương toả...Khổ lắm ông giời ạ! Đặc ân của ông là sinh ra giống người nhưng có khi tình yêu là tội lỗi mà ông bỡn cợt quàng vào cổ họ 
                                                       4 
 Nhà hàng "chiều tím" đêm ấy có một toán khách sang trọng vừa hạ cánh. Những công tử Bạc Liêu bụng phệ núng nính bước đi, kệnh rệnh những cặp số, máy ảnh, những cái khoát tay đầy quyền lực vung vinh. Họ hào nhoáng và thơm tho. Đi bên cạnh họ là một Nhà thơ lòng khòng chân cò tay nhện, loã toã cái quần bò cũ tuột chỉ nhiều đoạn, áo bỏ ngoài quần, chân đi dép tổ ong, thỉnh thoảng lại thò tay gãi mái tóc tổ quạ đã lốm đốm mấy sợi bạc. Người ta khó đoán tuổi anh ta vì áo quần đầu tóc đều nhôm nhoam. Ai trong cái thị trấn tỉnh lẻ này cũng biết tài thơ của chàng Thy sỹ nghèo có tên là Hải Hồ. Sự có mặt của chàng trong toán khách kia cũng có nhiều lý do. Có người thì ngưỡng mộ tài thơ nhưng đa phần là thích ăn nhậu với anh chàng ngồ ngộ, hâm hâm, liêng biêng Thy sỹ . Họ mời anh nhậu cùng cũng giống như mời một con sáo biết nói tiếng người, con chó, con mèo biết làm trò mua vui. Nói điều này hơi bất nhẫn nhưng quả thật nó như vậy. Đám bụng phệ kia gã nào cũng sẵn sàng mở toang cặp số, rút soạt những tấm danh thiếp Giám Đốc hay Trưởng phòng đang đương nhiệm để hưởng lương ngân sách. Sẵn sàng huơ lên những bằng cấp mua bằng tiền qua tại chức, chuyên tu. Đám trưởng giả ấy vừa được Hải Hồ biên tập cho mỗi người một tập thơ hay hồi ký để triềng ra bất cứ lúc nào doạ đồng nghiệp, cấp dưới hay kính biếu quan trên để tỏ ra ta đây cũng đầy đầu chữ nghĩa. Công việc ấy đã đem lại cho chàng Thy sỹ vô công rồi nghề có khoản thu nhập thoát chết đói. Nhân buổi chiều thứ bảy nhàn rỗi, họ tổ chức "Hội thảo tác phẩm"...Sự có mặt của Hải Hồ trong đám trọc phú kia có thể giải thích vắn tắt , nôm na là như vậy. Con Hoạ my già lướt mướt, nhệch nhạc đi trong đám hào hoa kia như con cú đi lẫn trong đàn công với mỏ nhọn đuôi dài sặc sặc
                                                       5 
Bữa nhậu đã nửa chừng. Có nghĩa lúc này người ta vui thú lắm. Có nghĩa lúc này ông trời chỉ to bằng cái vung nồi đất và đập một cái là ông ta vỡ tanh bành. Có nghĩa là biển Đông bằng cái vũng trâu đằm quá lắm là bằng cái ao con và nước chưa sâu quá đầu gối. Bao việc hệ trọng cũng chỉ cần phán một câu xanh rờn: "nhạt toẹt". Bao nhiêu cái phiếu chi do thư ký tũn tỡn váy ngắn chìa ra đều "quyết" ngay tắp lự...Bị chuốc rượu bí tỷ, chàng Hải Hồ bỗng mình quan trọng nhất thế gian. Thơ phú của mình cũng vào hàng kim cổ , thậm chí "thiên cổ hùng văn" . Chàng hiu hiu con mắt đa tình ngắm đàn bướm trắng bướm nâu vo ve bưng đồ nhắm. Cọ những cặp vú tố hộ, nóng hôi hổi quanh người mình. Những cặp mông cớn cang theo nhịp bước. Có em cầm khăn lạnh ghé sát vào mặt, nũng nịu  kỳ cọ cái cổ nhầy nhỡ mồ hôi dầu của chàng...Ôi ! Vua chúa cũng thế là cùng chứ nước mẹ gì. Trước mắt chàng chỉ có rượu , nàng thơ, gái đẹp...Chàng vô thức thò những ngón tay chuối ngự của mình kéo các em vào lòng  và tần mần du lịch bàn tay trên cơ thể . Trước mắt chàng bao thi sỹ bụng phệ Ngọc Hoàng thượng Đế vừa di rời xuống trần gian lảo đảo đứng lên đọc thơ , lảo đảo ngồi xuống rồi lại lảo đảo đứng lên...Họ đọc cái con chó gì ấy nhỉ? Ừ! Toàn là những câu thơ do chàng đẻ ra và bán cho họ...Tự dưng chàng thấy mình oai lên một bậc nữa. Vậy là cái vườn chữ nghĩa của nhà trồng được vặt dần bán già bán non cũng có giá đáo để, thế mà con vợ ngu si nhà chàng cứ khạc nhổ vào cái vườn ấy và khạc nhổ vào cái mơ đãng phiêu bồng trong con người mang tâm hồn Thy sỹ như chàng...Chàng thấy con vợ nhà quê sao đáng ghét, đáng đào ba thước đất vùi xuống quách cho xong... Sao nó cứ nhệch cái mồm ra mà ca thán, lời nó sao cứ xoe xoẻ như bát vỡ...Đấy nhìn mà xem, bao thằng hét ra lửa ở cái đám quan trường tỉnh lẻ này còn cúc cung ca tụng chàng ., thế mà vợ hắn ở bên núi Thái Sơn mà cứ tưởng đống mối. Ở bên mặt trời hồng mà ngỡ cái niêu đất bán 2 ngàn ngoài chợ...Ội ! Chán vô cùng là vợ! Sao đời lại cứ phải lấy vợ làm gì cho nó tội nợ. Chàng thấy sai lầm lớn nhất của đời Thi sỹ là có vợ... 
                                                          5 
Cái bá cổ bất thần oà đến làm chàng chợt tỉnh cơn mộng mỵ. Chàng cố vén cái mắt ướt nhèm rỉ cò ke nhìn người đẹp thủ thỉ bên tai mình:
          - Anh yêu! Đã đến công đoạn khác rồi đấy! Ta về phòng đi anh! Các xếp cử em hầu hạ anh chu đáo! Nào ! Anh yêu đứng lên! Ngoan nào , để em dìu anh. Thế ...thế .
          Bàn tiệc ngổn ngang dày dép. Chàng xỏ bừa vào chân, một bên dầy, một bên dép tổ ong và bước vô hồn theo người đẹp. Cái pha hài độc nhất vô nhị ấy làm mồi cho một tràng pháo tay cổ vũ cuồng nhiệt, tràng vỗ tay ấy nâng bước chàng và theo đến phòng nghỉ gác 2, đến khi cửa kính và tấm rèm đóng lại mới phụt tắt...Chàng vật mình trên tấm đệm  và co quoắp như con tôm luộc miệng còn lảm nhảm:
                   - Mẹ kiếp! Đời là cái đếch gì...Ôkê đi...Bé tý.
Đêm ấy chàng bên người đẹp thơm tho và ẩm ướt, nồng nàn trong sự dâm đãng chết người. Mê đắm vì tài nghệ làm tình siêu hạng. Ả Cave tham lam như một con chó cái liếm nhẵn mọi vệt mỡ trên cái thớt., cái thớt ấy là chàng, mục ra, rỉ đi, quằn quại khoái cảm và kiệt quệ thân xác. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Chàng mơ thấy vợ mình.  Quả thật có nếm  vật sớ miệng mới thấy cái vị lạ của ái tình mà vợ chàng chưa bao giờ ban phát cho chàng như thế. Chàng nhớ lại những giây phút "Có lửa mà không có hương" với vợ, chàng thấy mình là kẻ đi hiếp dâm chứ có phải đâu là ân ái gối chăn...và thế là tư giây phút này chàng thy sỹ ước ao một khoảng trời mới đầy mê đắm và loạn cuồng tình ái... 
                                                          6 
Khoảng trời ấy của chàng hiện nguyên hình là gia cảnh đêm nay. Là sự đèo bòng với một cô gái, trong một lần đi Mát xa với bạn, chàng đã mang theo làm vợ không giá thú.
Cô vợ chàng còn trẻ và cuồng nhiệt ái ân. Cô ta kém chàng gần hai con giáp và chàng cũng nhiều hơn "bố vợ" mấy tuổi. Họ lôi tha nhau qua các tỉnh và thuê nhà. Cô vợ vẫn phải làm nghề mát xa để kiếm sống. Cái nghề ai cũng hiểu: một kẻ chưa thoát mù chữ, không học nửa giờ nghiệp vụ thì xoa với nắn cái gì....Khốn nạn, cái danh mục nghề với hai chữ gây tượng hình rất chi là dâm dục kia mà vợ chàng đang "tác nghiệp" là thứ mại dâm trá hình mà chính chàng phải thoả hiệp để vì áo cơm, vì đứa con nhỏ không rõ của chàng hay của kẻ cha căng chú kiết nào trên mặt đất đầy  ong bướm trăng hoa. Cái bản ngã Thy sỹ của chàng là thế, đa mang thì dám đèo bòng, cắn răng vào mà chịu trách nhiệm với sản phẩm đã trót lỡ trăng hoa. Cái sinh linh bé nhỏ như hoa như nụ kia cần có chàng. Nó không có tội tình gì cả. Chàng yêu cả người con gái mà chàng trót đa mang. Nếu không có chàng, cô bé kia lại trượt dài trên con đường tình ái đầy lừa đảo của bao kẻ chơi hoa bẻ cành, không dám xả thân vì yêu...Còn mái ấm của chàng ư...Càng xa vợ anh càng thấm thía cái tội lỗi trăng hoa trót dại của mình. Giá như vợ đầu hiểu và thông cảm phần nào về sự đa đoan nghệ sỹ, mở một lối thoát khả dỹ để chàng làm trọn cái nghĩa của kiếp đàn ông văn nghệ sỹ thì chàng phần nào vợi đi vò xé lương tâm. Vợ chàng không hề tha thứ. Mỗi lần chàng nhớ tổ ấm cũ lần về là một trận lôi đình tá hoả của người phụ nữ bị chồng phụ tình...Cứ thế, cứ thế, chàng đành lầm lũi mà chấp nhận ngôi nhà mới cho dù đó là ngôi nhà dột nát xiêu vẹo. 
                                                          7 
Bây giờ thì chàng an phận với kiếp của mình rồi , không khác được. Áo cơm nó đè lên vai chàng, làm hoen rỉ những thiên bẩm thi ca  vốn có. Mấy năm rồi chàng không viết nổi bài thơ nào, cũng chẳng còn thời gian đâu mà cảm tác. Ban ngày thì phơi mặt ngoài chợ người để bán sức lao động. Ban đêm ôm con giấu mặt nằm trong cái quan tài bằng bê tông. Bịt tai khỏi nghe tiếng động bên ngoài, không dám ló mặt sợ  mất khách đến lả lơi với vợ...
Nằm ngửa mặt lên trần nhà đêm nay, chàng ước ao mmột phút nào đó bỗng rưng động đất. Chàng sẽ yên phận trong cái quan tài bê tông này để thoát khỏi kiếp người.
Đêm đã khuya. Không biết đây là toán khách thứ mấy lại mò đến. Bên ngoài lại có tiếng đàn ông cất lên: Ngoan đi cưng! Đứng yên nào! Xem nào.
Thằng cu con lại đái dầm. Chàng lại vê áo vắt cho khô.  Hình như đêm nay nó hành hạ chàng ba bốn lần như thế. Chàng lầm bầm không ra tiếng:
                   - Bố sư cha mày con ạ! Ăn mặn lắm vào để uống nước mòng bụng...sao mà đái lắm thế hở giời.

 Đăng ngày 02/10/2009

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan