Tác giả: Xuân Đức-Lê Bá Dương
xuanduc.vn Hôm rồi, không hiểu thời tiết thế nào, bỗng dưng thấy buồn. Đúng là một nỗi buồn vô cớ. Thế rồi lướt nét, vào trang của bạn, bắt gặp một bức ảnh cỏ lau...Lòng bỗng ngân lên một khúc ca. Lập tức vội truyền khúc ca ấy vào cho cố nhân theo đường Email. Tưởng vậy là trút được một nỗi niềm cho vợi cõi lòng để tiếp tục bông phèng với Web. Nào ngờ ngày hôm sau, mở Email, bắt gặp khúc hoà tấu của bạn.. Trách gì ông cha xưa nói, văn là tiếng chim gọi đàn. Không cầm được lòng, xin post song khúc lên đây, coi như một "tiếu ngạo giang hồ" mới. Ai đồng cảm thì xin mời cùng so giây, ấn phím hoà tấu. Ai không thích thì cứ cho qua, coi như " đàn bầu ai gẩy nấy nghe' vậy...
BÂY CHỪ TA TỰ NÓI VỀ TA
XUÂN ĐỨC
(Thơ buồn tặng Lê Bá Dương)
(Thơ buồn tặng Lê Bá Dương)
Bây chừ ta tự nói về ta
Kẻo một mai không còn ai nhắc nữa
Cõi đi về người quên, kẻ nhớ
Lòng ta neo đậu bến sông khô.
Bây chừ ta tự nói về ta
Một mai chỉ còn a-còng, in-tơ-nét
Người đời mải say " còm" với " chát"
Hơi đâu mà nhắc chốn lau xưa.
Trái đất đang nóng lên từng giờ
Bắc cực tan băng, biển bờ nước ngập
Nếu ta may mà sống sót
Thì cũng thành ngơ ngác chú còng thôi !
Nén hương ta đốt bảng lảng góc trời
Cành hoa thả dạt trôi không bến đậu
Chẳng phải đến " tam bách dư niên hậu"
Đã nhãn tiền thiên hạ đắm men say!
Kẻo một mai không còn ai nhắc nữa
Cõi đi về người quên, kẻ nhớ
Lòng ta neo đậu bến sông khô.
Bây chừ ta tự nói về ta
Một mai chỉ còn a-còng, in-tơ-nét
Người đời mải say " còm" với " chát"
Hơi đâu mà nhắc chốn lau xưa.
Trái đất đang nóng lên từng giờ
Bắc cực tan băng, biển bờ nước ngập
Nếu ta may mà sống sót
Thì cũng thành ngơ ngác chú còng thôi !
Nén hương ta đốt bảng lảng góc trời
Cành hoa thả dạt trôi không bến đậu
Chẳng phải đến " tam bách dư niên hậu"
Đã nhãn tiền thiên hạ đắm men say!
BÂY CHỪ TA TỰ NÓI VỀ TA
LÊ BÁ DƯƠNG
Trải lòng với Xuân Đức
Trải lòng với Xuân Đức
Bây chừ ta tự nói về ta
Như quá muộn, ai thèm nói nữa
Cuộc sống thực , bao ngả đường chọn lựa
Riếng ta níu lại bến sông xưa
Bây chừ ta tự nói về ta
Dẫu cố sức gõ lời trên bàn phím
Trang giấy ngày nào mờ câm màu mực tím
Vẽ với chi chuyện bắt dế đánh khăng
Điều nghịch lý không riêng chuyện nhà đất đóng băng
Cũng không phải chuyện mất rừng, lũ Nam, lụt Bắc..
Dẫu ta ngu ngơ sau một thời mải mê đánh giặc
Nay giữa phố đông, chân bước cao như sợ vấp dây rừng
Nghĩa trang chiều hương khói rưng rưng
Trời trở gió, hoa chùng chình nán lại
May còn có hoa cùng ta nhẫn nại
Tự đốt mình lên cho ấm mãi một góc trời
Như quá muộn, ai thèm nói nữa
Cuộc sống thực , bao ngả đường chọn lựa
Riếng ta níu lại bến sông xưa
Bây chừ ta tự nói về ta
Dẫu cố sức gõ lời trên bàn phím
Trang giấy ngày nào mờ câm màu mực tím
Vẽ với chi chuyện bắt dế đánh khăng
Điều nghịch lý không riêng chuyện nhà đất đóng băng
Cũng không phải chuyện mất rừng, lũ Nam, lụt Bắc..
Dẫu ta ngu ngơ sau một thời mải mê đánh giặc
Nay giữa phố đông, chân bước cao như sợ vấp dây rừng
Nghĩa trang chiều hương khói rưng rưng
Trời trở gió, hoa chùng chình nán lại
May còn có hoa cùng ta nhẫn nại
Tự đốt mình lên cho ấm mãi một góc trời
Nguồn:
lebaduong.vnweblogs.com
Đăng ngày 22/06/2008 |
Ý kiến về bài viết | ||||||||||||
|