Tác giả: Phương Xích lô
Xuanduc.vn : Có người nói, ngông là một thuộc tính của thi sĩ ( mà cả văn sĩ nữa). Tôi không dám tranh luận chuyện đó, nhưng có thể dẫn chứng ra hàng loạt chân dung các nhà văn, nhà thơ rất uy tính mà tính nết lại thùy mị nho nhã vô cùng, ví như Vũ Cao, Chính Hữu...Còn về sự ngông, tôi nghĩ có thể định ra 3 cấp độ. Ngông như là chất đề kháng của cơ thể nhà thơ giúp cho thi sĩ có thể ngẩng cao đầu trước bao nhiêu oan nghiệt vùi dập. Còn ngông nghênh lại là tính khí của người hay ngộ nhận tài năng mình.
Còn ngông ..cuồng thì nguy rồi, đó là căn bệnh đáng sợ. Tôi nghĩ Phương Xich Lô và thơ của anh có chất ngông , nhưng là chất ngông của cấp độ nói đầu tiên. Đọc anh, ta cười mà trào nước măt, vì thương mà cũng vì nể phục anh.
Xích lô hành
Ta xích lô hề! Người xích lô
Từ đây thôi phải đạp xe thồ
Trước chơi hai bánh chừ ba bánh
Trước chở một cô chừ bốn cô
Gác cẳng chờ hàng bên bãi vắng
Dựa lưng đợi khách dưới cây to
Dù sao cũng phải còng lưng đạp
Còn ở trong ngành vận tải thô.
Người xích lô hề !Ta xích lô
Về đây sau những chuyến giang hồ
Thợ không ra thợ vì cô thế
Thầy chẳng nên thầy bởi lỡ cơ
Trí dở dở khi say khi tỉnh
Hồn ương ương lúc thực lúc mơ
Rơi xuống cuộc đời không chao đảo
Vững vàng ba bánh đỡ xích lô.
Người xích lô hề! Ta xích lô
Cũng là thi sĩ cũng làm thơ
Thơ không giúp được người cơm áo
Thơ chẳng giúp gì ta cháo hồ
Làm một trăm bài đều mộng mị
Đăng vài tờ báo cũng hư vô
May mà nhờ đạp xích lô ấy
Giàu không giàu nhưng chẳng xác xơ.
Ta xích lô hề !Người xích lô
Ráng cho xong hết một đời phu
Chở bao đau thương về nghĩa địa
Chở những hạnh phúc đến tuổi thơ
Ngó xuống thua chi loài giun dế
Trông lên hơn hẳn lũ công cò
Dù sao mình cũng còn lương thiện
Người xích lô hề ! Ta xích lô.
Đăng ngày 01/08/2008
|