Thursday, October 8, 2015

Mưa - Xuân Đức- Hà Nội


Tác giả: Nguyễn Văn Thọ



Nhận tin qua điện thoại Xuân Đức ra Bắc Hà tôi khấp khởi mừng thầm. Ông bảo, qua điện thoại, như nói với người bạn đã thân: "Tìm chỗ nào ngồi cà-fê đâu đó cho hết sáng". Sướng quá. Biết ông qua vài đoạn văn thơ trên mạng. Nào đã một lần diện kiến ông, nay lại được đi đón, hầu chuyện một ông Trùm một khoảnh hôm nào, sao mà không vui. Xưa nay, bạn văn ngàn dặm đọc văn nhau là thường, nhưng việc gặp gờ trò chuyện phải ấy là hữu duyên. Chứ vô duyên thì dễ gì gặp nhau dầu là có khi chỉ dăm trăm tiền đò?

Hà Nội cứ mưa rỉ rả suốt, cái ngõ Kim Mã Thượng bì bũm nước ngập, không biết còn mưa không cho sớm mai tôi đón ông đúng hẹn, cho ông khỏi ướt loi nhoi khi  ngồi xe máy.
Tối sẩm thì có điện thoại của Trần Đăng Khoa. "Này ông Xuân Đức ra đấy". Tớ biết rồi. Anh ấy bẩu tớ đi đón mà. "Thế hả? Ông chu đáo nhé!" Không phải nhắc. Đây biết. Trong máy tôi nghe tiếng chú Khoa quậy cười cũng khùng khục rào rào như nhiễu song.
Xuân Đức hẹn 5 h ra đón tầu. Ba giờ rưỡi tôi điện thoại, hỏi ông tới đâu rồi. Ông bảo cũng chẳng biết đâu nữa. "Tầu đang chạy. Sao mà dậy sớm thế?"- Ông hỏi. Tôi nghe rõ tiếng lục cục đều đều của bánh xe lửa vỗ vào ray đường sắt. "Em vẫn dậy từ ba giờ để viết và đọc, lệ quen từ thời bao cấp." "Hì hì..sớm vậy...."  Xuân Đức cười rổn rảng. Tiếng anh bạn văn chưa tường mặt nghe xa thế mà gần thế!
Năm giờ kém Xuân Đức điện về, tớ đang tới gần Hà Nội. Tôi hỏi tới đâu. Mưa cứ lạch sạch trên cái áo mưa của tôi khi còn cách ga Hàng Cỏ mấy trăm mét. "Chẳng biết ở đâu nữa. Xung quanh tối đen như mực." Một tẹo, có ai nói lao xao, rồi lại tiếng Xuân Đứcbảo: Giáp Bát hay sao ấy.
Năm rưỡi, tôi đứng ở cửa Hàng cỏ. Khi nãy có tay xe ôm bảo, có giỏi thì xuống Văn Điển mà đón khách. Tầu đang ở đó.
Thôi chết cha tôi rồi. Đường từ đây xuống đấy ngắn, chỉ dăm sáu cây, nhưng ngập lút nhiều đoạn. Sao bây giờ? Lại điện thoại: "Không phải Giáp Bát Thọ ơi. Thường Tín Thọ ạ. Mà nó cứ ì ra ở đây..."
Tôi giật mình. Tầu lửa Việt Nam đứng tại đó tới bao giờ và, lão già này có biết đường mà tìm cái gì tống vào bụng không? "Chúng họ chẳng thông báo gì cả. Không biết bao giờ thì tầu chạy. Cậu chạy quanh chơi đâu đi, khi nào tớ về gần Hà Nội sẽ điện" Ối trời ôi, kiểu này thì chả biết khi môlão ấy về đây mà chờ ngoài ga. Tôi chạy về Chợ Giời ăn tạm bát bún, thế là dự kiến đưa Xuân Đức đi ăn bánh cuốn rối thanh Trì không có nữa. Tôi nhớ và điện cho một người bạn cũng mến mộ anh Xuân Đức thời cô còn là phóng viên mới ra trường.
Mãi tới ba tiếng sau Xuân Đức mới gọi cho tôi nói là anh đã đi ô tô tăng bo về Hà Nội. Số là chờ anh lâu quá, tôi lại nhận lời giúp bạn tôi đi khuân một cái máy khỉ gió Microwele nặng trĩu với thân đàn bà con gái. Tôi vừa chjay trong mưa vừa nói anh Đức ơi tạt vào quán nào café chờ em nhé.
Phóng vù vù trổ tài tay lái lụa những thời còn son rồi, gặp được cô bạn kia tôi thỏa thuận hoãn việc đi khuân cái máy chết tiệt mà đí đón Xuân Đức. bạn tôi đồng ý ngay, ai chứ chhus ấy anh cứ đi đi, em đi một mình cũng được. Tạm biệt "gái" Tôi vòng lên địa chỉ mà Xuân Đức đang ngồi.
Thực ra trước đó sau khi hẹn với anh Đức hoãn cho nửa tiếng tôi áy nasdyq úa lại diện cho anh tới bốn năm lần phôn mà không thấy anh bốc máy. Bụng thầm nghì, cái lão già này lại dồi rồi. Tuổi già thằng nào cũng dề dồi như con trẻ.
Đường phố Hà Nội khi ấy sùi sụt khi mưa lúc tạnh, chợt hừng nắng lên một tẹo ròi lại ướt sũng. Tôi dựng xe vào bên kia và ngó vào quán café ấy. Quán vắng, góc trong cùng có cái máy tính và ai đó gầy gây đang ngồi đăm đăm vào màn hình. Khong có một người đàn ông trạc tuổi Đức cả. Tôi đinh ninh chính người kia là anh và nhẹ nhàng bước vào đến gần anh cất lời: Anh là Xuân Đức?
Người ta quay lại tôi bàn tay rời con chuột. Thọ đấy hả? Mình Xuân Đức đây...
 Chúng tôi ngồi sang bàn bên. Từ 5h tới giờ loăng quăng trong mưa tôi gọi một li café nâu nóng. Chúng tôi hàn huyên cấp tốc như năm nào hai người lính gặp nhau trong rừng. Thói tôi vưỡn thế. Tôi tin rằng sự chân thành cởi mở của mình cảm hóa được quỷ và thần, nên hỏi thẳng anh những thông tin cần thiết mà bấy nay qua điện thoại qua Email chưa tiện nói.
Xuân Đức không tỏ ra ngjac nhiên gì. Hình như trong ông cái chất người lính kia chưa nhạt, dầu là tôi đà biết qua bè bạn, qua vài bài viết xuôi ngược của cánh anh em nhà văn Nguyễn Quang Lập. Trong hơn tiếng ngồi bên li cafe giữa Hà Nội lại trùng trùng mưa, cuộc đời Xuân Đức hiện ra từ sự cắt dán cho tôi cảm nhận mình đã chọn không nhầm thêm Một người bạn văn chương vong niên ở cuộc sống lắm buồn hôm nay.
Thực ra, dầu xã hội muôn sắc, vạn biến hôm nay trong cõi văn chương, Văn vẫn là người, khi qua cái lõi cốt mà kẻ tinh đời từng trải nhìn ra khi xem xét một cách hệ thống hành trang văn chương của ai đó. Qua Thơ và văn Xuân Đức trước khi gặp anh, tôi cũng tưởng tượng ra một tay tổ cũng lắm gian nan thăng trầm qua văn xuôi, một con người dung dị không uốn éo cầu kì qua những bài thơ lục bát đằm thắm chất dân dã tự sự. Rõ ràng trước tôi ông, cái  bản ngã hiện ra mồn một không phải che dấu thêm bớt diễn kịch làm chi. Xuân Đức thú nhận cả cái vui nồi buồn, cách kết giao và cả những thói "Ném dép nói tục" khi bực quá trong vai trò đạo diễn sân khấu.
Tôi nghe ông, hỏi ông và nói vắn tắt về tôi như một sự bảo đảm bằng trái tim của mình để muốn ông tin rằng, trên đời này, giữa trập trùng rừng rú vẫn còn có những khỏanh rừng, để chúng ta mắc võng mà ngắm lên trong vắt thiên thanh, dầu là Bắc kì hay Trung Kì, dù là Đồng bằng sông Cửu Long hay Tây Bắc và Cô Tư đồng Tháp. Chúng tôi nói và khoe những bè bạn tin cậy của nhau mà đôi khi những người bạn ấy chẳng mấy lần được bên nhau trà rượu, chúng tôi nói về chú Khoa Quậy và những lời hứa của chú ta với cả hai, về Hà Nội đang chập chùng gió nước...
Chuyện trò chừng hai tiếng, tôi nháy máy thông tin cho nhà báo X và chồng chị. Mưa vẫn rơi. Sớm nay nắng vàng ươm mới nhóe lên một tí mà giờ lại mưa. Mưa thế, liệu X còn muốn, còn ham hố gặp chú Đức, cái "chú nhà văn già nhà Đạo diễn hay ném dép và thuộc Quảng trị như long bàn tay, làm mê lòng cô với biết bao câu chuyện của chiến cuộc đẫm máu mà thế hệ cô chưa từng biết..." năm nào cô mới đi làm báo tới phỏng vấn không? Đầu máy bên kia có tiếng reo lên mừng rỡ. Tôi bảo đem theo cả cái mũ xe máy cho Xuân Đức khi chợt nhớ ra ông Đức vừa từ xe hỏa bước xuống chỉ có cái cặp tòng teng, mũ nón gì đâu.
Tôi gọi một ấm trà. Uống chưa được hết nước một thì vợ chồng nhà báo X đã đèo nhau tới áo mưa bùng nhùng đỗ chiếc xe máy cà tàng trước tiệm café.
Thế là diễn ra cuộc hội ngộ hơn tám năm xa cách. Ban đầu ông Đức không nhớ ra cái tên của X. Làm sao mà nhớ ra nhỉ, khi cái đời làm văn của ông có tới hàng trăm cuộc phỏng vấn, lại khi ông tham chính làm ông trùm một xứ, đạo diễn sân khấu dựng bao nhiêu vở to nhỏ ẵm những giải của quốc gia. Tôi cũng chẳng trách gì ông khi ông lắc mãi cái đầu mà không tìm thấy khuôn mặt X trong hàng bao nhiêu tá các gái xinh đẹp đã tới nhiễu nhương ông. Thế mà bây giờ ông đã cười tươi thế khi vợ chồng x vừa vào quán chưa kịp chào ông. Ông nhớ ra rồi, cô X ngày nào xinh trẻ thế giờ đây đà trở thành nhà báo có thương hiệu và đã có một con.
Hóa ra không chỉ tôi quen ông. Nếu như Xuân Đức tồi, có lẽ bạn tôi, cô X không dẫn chồng tới gặp lại nhà văn chỉ có một lần phỏng vấn, lại ở xa nhau nửa chiều đất nước với lớp bụi phủ che hơn tám năm. Chà chà, gặp nhau chẳng dám tay bắt mặt mừng mà xem ra cái anh ánh đáy mắt đã cất lên câu hát tự hôm xưa. Cái tình con người ấy kì lạ thế. Có người gặp suốt ngày nói tên không nhớ. Có nhớ cũng chỉ muốn quên. Còn cái cô X này đây phận con phận cháu, Hà Nội hôm nay đội mưa tới gặp dầu chỉ chút thời giờ, hẳn ông Đức đã để lại cho cô điều gì quý giá mà thời gian chẳng thể bào nhòa.
Tôi chợt thấy nửa vui nửa buồn mà ghen với ông. Rõ là chúng tôi không muốn làm thân với cái chức Trùm mà ông có ngày nào. Thậm chí còn thấy sàn sạn, nếu mà không tỉnh táo, khi đọc bài viết của em ông Lập trong đoạn cuối, viết kểXuân Đức giả chắc trơn lông mượt da vì đã được làm quan. Hê hê, Cô x nhìn ông, chú vẫn xương xương như ngày nào. Ừ! Những bài thơ của ông vẫn máu thịt như hôm nào và tiểu thuyết gần đây nhất của ông xuýt ẵm giải Đông Dương, viết về một dòng sông đau thương hẳn minh chứng là trong Xuân Đức vẫn còn cả một thời của đạn bom, của những tháng năm dám hy sinh cả tuổi xanh cho một con sông. Người như thế, cái dáng phong sương vẫn năm tháng còn đây, ai lại thay đổi, khi dưới con mắt tôi và chắc nhiều người nữa cái chức vụ ấy cũng có ghê gớm gì mà bán cái vàng đi. Chắc anh bạn trẻ Nguyễn Quang Vinh chỉ đùa chơi ông anh tí thôi, toàn bài đầy cái ân tình của Vinh là sin sít những ân tình thời xa xăm giữa ba kẻ nọ, ai nỡ nỏ quên?
Trùm vội cái áo mưa lên người rồi bắt ông chui vào, Honda đỏ nhoét của tôi, vặn ga cho con ngựa già ấy lao ra đường Hà Nội vẫn thòm thõm nước và nước, chui vào cơn mưa vẫn trắng, bốn chúng tôi tới Ngõ Huế nơi có quán Chim Sáo với nhiều món ăn dân quê nổi tiếng. Trưa nay X và tôi muốn thết ông cơm một bữa nhà quê Bắc Bộ để tỏ cái tình của những đứa em như đón ông anh về nhà chứ chả khách khứa gì. Vòng qua hai ba phố, Xuân Đức tùm hụp trong cái áo mưa hôi sì của tôi chắc ngộp thở lắm. Tôi dặn ông cố áp sát, che cái thân già thế mà cái đít ông vẫn nhoét mưa hắt ngược vào. Thôi bác gái Đức ơi, giá mà bác trai bác gặp em xông xênh lúc nước Đức còn dễ đào vàng, em gọi cái taxi cho bác trai khỏi ướt chút mông. Vả lại Hà Nội mênh mông nước, phố xá chìm tủm thành nơi thả vó cất bè, gọi taxi liên phố khó như tìm chim, và cũng có thể còn rơi bũm vào cái hố nào đó mất mạng như chơi. Xin bác gái xá cho em cái tội con con này.
Bỏ dép ra nhé, bước lên sàn gỗ một ngôi nhà ống cổ xưa, ngồi bệt bên cái bàn trẻ nhỏ và gọi rượu.
Xuân Đức thơ văn kịch cọt đầy mình chắc xưa cũng chẳng ngại đong đưa, lại gặp đứa em giang hồ và vợ chồng cô X chắc hôm nay sẽ bị tôi dần cho tận say. Không phải. Người như ông hơn sau chục xuân đời rồi nên thật thà bảo tớ chỉ cụng chén một li thôi.
Tôi sống ở Châu Âu khá lâu,nên chẳng ép. Ai nỡ ép một người không uống được vì lí do sức khỏe, chứ khóe mắt bộ dạng thế kia, sao có thể giữ kẽ với các em. Nhưng anh Đức vẫn uống một li. Cái anh táo mèo sao ngọt lạ? Nước nâu nâu như mầu men chum vại cứ ngập ngừng ở môi anh chồng của X. Hóa ra quán này có chế thêm tí vị mật ong. Hai cái thứ hương lộn sòng vào nhau, lại trời mưa lành lạnh, tôi cứ uống tràn cung mây cho ấm bên Xuân Đức dù anh chỉ nhầm nhấp đưa vui. Chuyện thơ văn, chuyện đời sống, chuyện báo chí và những tháng lưu đầy kiếm sống chan lẫn vào câu chuyện chiến tranh của hai người đã lớp lang đầu sáu không biết cô x và anh chồng kì sư đầu 7 kia có suy nghĩ gì không? Chắc họ không suy nghì gì, chỉ có những nụ cười thân thiện dù là với X đây là gặp lại còn tôi và chồng X thì đúng là lần đầu mà sao câu chuyện cứ ran ran.
Xuân Đức nói rất nghiêm túc, thực ra tớ mạnh và chủ yếu ở mảng sân khấu. Ơ hay, lại có một khía cạnh nữa trồi ra. Một người viết trước tôi cả chục năm, hàng loạt thơ, truyện ngắn, tiểu thuyết nổi tiếng mà cô x đây ít đọc văn học Việt Nam còn lưu tâm mà khiêm tốn nhận với tôi thế ư. Tôi nhìn anh. Buồn trông ra ngoài trời vẫn mưa để lụt. Hội nhà văn của ta cả ngàn người . Có những người giờ không viết nữa. Đã một thời họ tung hoành và giờ im lặng hay đang tìm tòi? Những cuốn sach chỉ đọc được vài trang lại nằm trên giá cho phủ bụi và những Cacvisit in đầy các nhà với những tuyên bố coi trời là vung có lẽ sẽ ngượng ngùng với sự tự nhìn nhận khiên tốn giữa Hà Nội hôm nay của một Xuân tên Đức ngồi kia giữa chập chùng mưa trắng đang phủ trên mái nhà hình ống này.
Không ông anh đọc thơ đi. Không ép rượu thì tôi ép thơ anh.
Xuân Đức bình thản đọc dăm bài thơ của anh. Giọng anh không hay lắm. Nhưng thơ thì rõ là cái con người này chân thực dung dị chẳng cầu kì làm điệu bộ làm chi. Chúng tôi im lặng nghe thơ anh. Bài thơ cuối là bài tự sự trải hết sự từng qua, chiêm nghiệm cõi trần của một Con Người tên là Xuân Đức trên mặt đất với bè bạn của anh và, hôm nay lại với tôi và chồng cô x lần đầu gặp gỡ giữa đợt mưa dừ dằn của Hà Nội.
Cái đẹp là cái làm ta xúc động. Thơ xuân của Đức là cái mùa xuân ở cải hoa đồng gió, của vùng đất vốc lên còn nhôn nhổn mảnh đạn bom mà vẫn thấy từng giọt mồ hôi lấm chấm trên tay. Chẳng ai mang tiểu thuyết viết về con sông kia trên một bàn tiệc.
Nhưng ở đây xin hãy cùng tôi đêm về, sau bữa rượu gặp nhau chiều ấy, đọc lại đoạn văn này của anh:
....Đọt quay về vội vã giống như lúc đến. Còn Lương thì bần thần và bồn chồn. Suốt cả đêm ấy, con người chị cứ như cô gái trước đêm tân hôn. Không hẳn quá sợ sệt, lo âu, cũng chẳng phải xúc động, khao khát, cho dù bây giờ tình thế đã có nhiều đổi khác, cho dù tình bạn của đôi chim câu ấy giờ này thật sự đã phôi phai. Đã quá nhiều năm họ cố tình coi như không có nhau trên cõi đời này và cũng không có nhau cả trong ký ức mỗi người, nhưng mà từ trong thẳm sâu tâm khảm, hòn than ấy vẫn cứ nồng nàn. Ngọt ngào, cay đắng, hờn giận, rồi căm ghét, ngần ấy thứ vẫn chẳng hề hoà quyện nhau, nó chỉ xô đẩy, chèn lấn và nhận chìm nhau như những mảnh kim, hòn cuội kéo nhau lặn hút xuống đáy sông, chỉ để lại trên bề mặt cuộc đời những váng bùn lạnh ngắt. Thế mà giờ đây, tình thế lại cố tình xô đẩy họ chạm mặt với nhau, như hai dòng đối lưu cuốn vào một điểm xoáy, sự thể rồi sẽ ra sao, có thành được một đoạn sông cuối cùng để trôi ra cửa biển hay lại kéo nhau cùng mất hút vĩnh viễn giữa dòng đời? 
Tui xin dành quyền cảm thụ cho bạn đọc. Xong con người đa cảm trong tôi đêm ấy cứ nhay đi day lại đoạn văn này và âm thầm nhận thêm một góc Xuân Đức dưới đêm mưa Hà Nội hôm đó. Có thể sống nhạt nhẽo mà viết được không? Câu hỏi ở tôi bật ra và cũng trả lời ngay rằng không. Tôi xúc động.
Tất nhiên dù bỏ thơ đã tám năm không in nữa nhưng tôi cũng đáp lại đàn anh và đọc ba bài thơ cho anh nghe. Tất nhiên chúng tôi đà uống hết cả phần Xuân Đức và chén nhẵn những gì trên bàn vì biết bao nhiêu nơi còn thiếu ăn và Hà Nội mưa, rau muống những mưòi lăm hai chục ngàn một bó. Cũng tất nhiên dầu mưa Hà Nội còn sàn sạt bay tôi vẫn muốn đi nữa với Xuân Đức cho hết cả ngày dù biết anh nóng lòng về Văn Phòng Hội mà gặp Ban tổ chức Hội nghị.
Nhưng đã tới giờ chia tay.
Tôi ra ga mua hộ vé cho ba ngày nữa anh trở về.
Ở, người thật lạ. Vừa gặp đấy thôi đã phải tất tưởi lo bữa về. Giá như Trúc Sơn Trang như cái khăn mùi xoa  thì tôi sè bay vèo ngay vào mà bện ra đây cho Xuân Đức vui với bè bạn, chia sẻ Mưa Hà Nội cho cạn thêm dăm tuần rượu thậm say. Thôi phải chia tay. Anh còn công việc, bao bè bạn thân với anh và chú Khoa Quậy từ nhà quê vừa lên đang đợi. Đi nhé.
Tôi bấm máy gọi Khoa:
-Gặp Xuân Đức rồi. Nói chuyện rồi. Ăn cơm rồi. Lão ấy đang lên Tây Hồ đấy.
Thế là từ nay lão ta là bạn chung nhé!
Tôi nghe tiếng Khoa cười ùng ục. Hình như có tiếng mưa. Ở đâu cũng mưa.
Câu nói cuối cùng trong cú phôn với Khoa sau khi chia tay Xuân Đức là tôi phịa đấy. Chỉ câu cuối thôi. Có ai nhận ra không? Nhưng viết phịa là tôi chẳng nói với Khoa câu ấy nhưng thật ra trong lòng tôi muốn và đinh ninh như vậy. 
Hà Nội những ngày tràn ngập công việc
Viết bài này tặng Xuân Đức và Mưa Hà Nội tháng 11.08





 Đăng ngày 12/11/2008
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: chaudonghuong - 12/11/2008


Giám đốc hèn chi quan cách
Bạn ra nằm bẹp ở nhà
A lố, alô bác Thọ
Đội mưa đi đón giùm nha!

Giám đốc hèn chi lười nhác
5 giờ vẫn ngáy khò khò
Bạn ra bơi thuyền mặc bạn
Hiểm nguy phố xá lụt to!

Giám đốc hèn chi hay nhậu
Bạn đang căng thẳng hội đồng
Tưng tưng dắt ra quán nhỏ
Chỗ ngồi nước ngập…vẫn sung!

Thế mà Lão Trang vẫn quý
Còn cho áo xống xênh xang
Cháu mà gặp kẻ lười nhác
Chức chi cũng bắt cởi trần!



  Gửi bởi: Thân Thơ - 12/11/2008

Tôi không biết cái "ông Thọ" là ai, nhưng anh Xuân Đức nói qua moblie: " Ngay ngày mai, mình ra Hà Nội là có ông Thọ bao cả ngày (hôm ra) rồi". Lúc bấy giờ tôi nghĩ: ông Thọ chắc là thân thiết, quen biết hoặc là đồng hương của anh Đức đang ở Hà Nội, đây!
Khi tôi nhận được lời cáo lỗi của ông chủ Trúc Sơn Trang, ngưng đôi chút trang WEB của mình, và ở dưới cái dòng tin đó, tôi thấy có số điện thoại. Tôi bấm số, lưu vào máy mình xong thì quay số cho Xuân Đức.
Trên là câu trả lời qua cuộc nói chuyện.
Hai ngày Xuân Đức làm việc ở Hội Nhà Văn, tôi không dám ho he, điện thoại. Nhưng cũng bạo gan xin một câu:" khi nào anh có thời gian, anh gọi, anh em mình gặp nhau một lần ở Hà Nội, đi anh"
Tôi biết Xuân Đức đã rất lâu, khi anh đã có "người không mang họ". Và khi tôi đã tốt nghiệp đại học về, tôi nghe đến anh nhiều khi đám học sinh cấp ba Vĩnh Linh lúc bấy giờ, lúc nào cũng nhắc đến XUÂN ĐỨC, vì anh là thần tượng của họ nhất là những cô gái học trò yêu văn, yêu cả toán nữa, lúc nào cũng nhắc đến Anh!
Tôi biết anh cả từ khi nhà anh ở Hồ Xá, sau đó chuyển vào Đông Hà và làm quản lý ở sở Văn Hóa tỉnh...
Nhưng anh thì không hề biết tôi là ai. Vì tôi là một con người không có ai biết đến cả!
Rồi một ngày, tôi lang thang trên mạng, và phát hiện ra cái "chấm vi en nơ/" của anh. Tôi giới thiệu về mình. Và thế là Anh Xuân Đức biết tôi.
Khi nhận được tin: "cả ngày hôm nay mình tự do, 8 giờ sáng ông lên ... nhé". Tôi mừng quá. Bỏ luo0obn ngày làm việc ở cơ quan. Lấy xe máy, lục tục đạp đến 5 phút mà không nổ, vì xe máy lâu ngày không đi. May mà trước đó, tôi đã xin lùi thời gian lại: " 8g30 anh nhé, 8 giờ sợ không kịp"
Tính tôi đi đâu là rất đúng giờ. Trời lại mới mưa, mây đang vần về ken kín cả bốn bên, sợ xe cộ, đường đông, tắc nên tôi liệu trước vậy.
 May cho tôi, tôi đến trước nhà khách của Hôi nhà Văn chỉ mới 8giờ 18 phút. Anh Đức đã ra mặt phố đón tôi. Anh thấy tôi, tôi gặp anh, như là đã biết nhau từ lúc nào rồi vậy. Hai anh em vào phòng khách sạn. Lúc đó có cả anh Trần Nhuận Minh nữa.
Chuyện trò xong một chén trà. Lại có công chuyện.
Tôi ngồi chơi phòng anh một mình.

Các chuyện nhỏ giải quyết xong. Và chúng tôi đã có một ngày hôm ấy. Tôi sợ anh mệt, nên lúc nào cũng hỏi" anh có mệt không?" Ở tuổi 63, anh đang còn sung sức và nhanh nhẹn. Định bụng, anh mà nói mệt, thì thế nào, lúc ở nhà tôi, tôi bắt anh ta nằm để tôi bấm huyệt giải mệt cho. Tôi có bài bấm huyệt gia truyền độc đáo, nhưng lại không cần đến. Vì lúc nào anh cũng trả lời, không sao cả.
5 giờ 25 phút chiều,  tôi đưa anh ra ga. Anh phải mất một chuyến ô tô tăng bo nữa để xuống ga Gáp Bát. Về nhà tôi nghĩ anh một mình, đường sá, mưa ngập, hai tay hai xách không nặng, nhưng cũng lĩnh kỉnh. Tôi dặn anh, khi nào về đến nhà, sau khi rửa ráy cho mát mẻ, thì nháy máy cho tôi.
Khoảng hơn 11 giờ trưa hôm sau. Khi ở cơ quan, tôi nhận được máy và biết anh đã về đến nhà. Tàu chậm về ga đến hơn hai tiếng!
Tôi nhẹ người. Anh đã đi đến nơi về đến chốn. Nhưng biết là anh mệt, buồn. Cái tâm trạng đó Anh đã bộc lộ trên trang ".vn/" của mình.
Tôi đã có một ngày với anh. Hôm đó ông trời chiều hai anh em tôi. Mấy ngày trước mưa là thế. Vậy mà hôm đó, có cả những vạt nắng, trời không có một giọt. May đến thế là nhất.
Hai anh em không chuyện gì nhiều. NHưng phải nói  hai anh em chúng tôi cứ như là đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Không hề khách sáo, kể cả lời nói.
Bấy giờ tôi có gửi lời qua anh thăm chị Phú và mấy cháu. Lần này tôi gửi lời qua "chấm Vi En Nờ" của anh,  chúc Anh, Chị , cả nhà khỏe trở lại nhanh chóng (nghe anh nói là có người ốm đau). Hẹn lúc nào đó gặp lại anh.
Đưa mấy dòng lên đây, để bạn đọc biết được một ngày ở Hà Nội của Anh.
Kính!


  Gửi bởi: T. B. Ninh - 12/11/2008

Bấy lâu nay tôi vẫn vào trang Xuân Đức, đọc rất thú vị. Nay tháy có thơ của cháu Đồng Hương có ý trách ông Giám đốc nào đó, chắc ám chỉ TĐK chăng? Tôi là bạn của K, nên thông báo lại để bạn TST rõ, thời gian đó, lão K không phải ngủ tít rồi nhờ NVT đón XĐ. Nhà K có sự ố, ông cậu ruột mất, rồi sau đó lão lại còn đi tập huấn ở Bãi Cháy về tài chính. Lão có gặp XĐ chớp nhoáng một đôi lần gì đó, nghe lão kể lại. Lão vốn là người rất quý XĐ và cũng biết rất nhiều bí mật về ông nhà văn đa tài này.

  Gửi bởi: TB - 12/11/2008

ùi bác ơi!Đọc mấy bài của các nhà văn NVT, Thâ Thơ về việc đón Bác những ngày mưa Hà nội mà xúc động và thắm thiết tình người , tình đời. Người nổi tiếng cũng sướng bác nhẫy? Mấy ngày kinh lý của bác gian nan và cũng thật ấm lòng.

  Gửi bởi: Gửi Trần Bình - 13/11/2008

Thws 7 này về TST xem lều quán trúc nhé.

  Gửi bởi: chaudonghuong - 13/11/2008


Gửi chú T.B.Ninh:
Cháu đùa một tí cho vui
Nào ai dám trách Sư Thầy Đăng Khoa
Giám đốc việc nước, việc nhà
Việc nào cũng quý phải lo cho tròn
Đón đưa là chuyện cỏn con
Trách nhau hoá nhẽ mình phường …thù dai
Cháu rất mến mộ Sư Thầy
Chú vui, khoẻ nhé ! Chớ hay bận lòng!
Gặp Sư nhờ chú nhắn giùm
Chaudonghuong gửi cái hôn chân… dài !
 hihi!!!


  Gửi bởi: Nguyễn Văn Thọ - 13/11/2008

Gớm cái nhà nào nikname Chau dong huong vui ra phết. THơ nhuần lắm. Từ nay gọi Lão trang là Chú.
Khà khà


  Gửi bởi: chaudh - 13/11/2008

Đọc xong 2 kì bácThọ
Thêm 2 tin nhắn Thân Thơ
Lòng cháu bỗng nhiên trở chứng
Ghen tuông suốt cả buổi trưa!

2 bác kia sao mà sướng
Gặp nhau tíu tít hàn huyên
Sáng ra cà phê, cà pháo
Trưa,chiều cơm, phở liên miên.

5 ngày vào ra quán Trúc
Đìu hiu gió lạnh ,sao mờ
Đầy thềm lá vàng xao xác
Chẳng ai cười, nói, đón, đưa.

Nhìn trời mây đen kìn kịt
Đọc tin phố xá lụt tràn
Thương sao thân cò Trang Lão
Bơi xuồng họp Hội nhà văn.

Ứớt mông chỉ là chuyện nhỏ
Gió lùa đôi chút sẽ khô
Thương Hội nờ vờ dâu bể
Nắng lên cho đến bao giờ?

2 bác 2 lần gặp gỡ
Nhớ thương đầy ắp trong lòng
Lão Trang có bùa chi lạ
Trẻ, già, trai, gái ngẩn ngơ!

Người mô sướng chi sướng rứa
Già rồi vẫn lắm người yêu
Cô Quyên lấy chồng là hết
Lão đây cứ đếm nhiều…nhiều!

Hihi, Bác Thọ nhớ đừng khen nữa, khen cháu lại làm tiếp là ...nguy đấy!


  Gửi bởi: Nguyễn Văn Thọ - 15/11/2008

Gửi iem ChauDH,

Cô Quyên đâu đã có chồng
Cặp lá dạt vào hư không
Tám năm dạt trôi... chửa kết
Quyên ơi, chương cuối đang thông

Thu sang đông về đằng trước
đêm đêm ai đan áo đông
bố Quyên một mình nằm khóc
Lời ai mách một bóng hồng



  Gửi bởi: chaudonghuong - 17/11/2008


Hi hi...Em (chuyển tông) bắt buộc phải chơi kiểu "ăn ốc nói mò" là vì đợi Quyên của anh lâu quá (lâu đến mức Mèo con còn phải lên tiếng nữa là) nên đành tự an ủi rằng: cô Quyên sắp có chồng rồi là chấm hết! Vậy thì hà cớ chi mà anh không đăng tiếp để mọi người phải đoán già đoán non?
Vậy nên có thơ rằng:
Cô Quyên chẳng chịu lấy chồng
Để cho bao kẻ ngồi mong đêm ngày
Đọc xong nửa tỉnh nửa say
Trách chi bao kẻ đêm ngày ngồi mong
Mèo già cho đến Mèo con
Đợi hoài không thấy trách nhầm Lão Trang
Lão Trang tủm tỉm mà rằng:
Ta đây cũng đợi nhưng không dám hòi (hỏi)
Nói ra sợ Lão Bà rầy:
Già rồi còn cứ…như hồi đang xuân
Cô Quyên  chưa chịu lấy chồng
Thì kệ cô ấy chứ Ông mong gì?
 Rồi thì…sụt sịt nhâm nhi:
Đang ở Quảng Trì (Trị) Ông nghĩ đi đâu?
Cô Quyên ở tận trời Âu
Cớ chi cổ biết nhảy vào quán Ông
Nhắn ngay Ông Thọ chấm còm
Phải cho cô ấy lấy chồng ngay đi!
Tui mà biết được chuyện chi
Hai Ông liệu bề theo cổ sang Tây!
Khổ vậy đấy! Bác Thọ ơi!
Bao người đợi hoài đâu dám nói ra
Mong anh viết mãi không già
Để em khỏi chạy qua ôm thuyền người.
Hi,hi…


  Gửi bởi: 3 con meo - 17/11/2008

Chị Đồng Hương ơi bọn em đã liên lạc với nhau và tình cảm đã khăng khít lắm rồi đó.Sao không thấy chị lên tiếng .
FrownHay chị muốn qua hội Tễu thì cứ tự nhiên.
UndecidedBọn em sẽ chiến đấu .Đỗi Trần Hoài qua hội bọn em cho cân cho mấy người bê đê luôn.he heSmile


  Gửi bởi: Thọ Già Muối Dưa - 20/11/2008

@chaudonghuong
Thưa rằng cô cháu đồng hương
Quyên tôi đâu phải lấy chồng mà thôi
tha hương phận phải nổi trôi
Có chồng gá mượn thì ôi tấm chồng
Có chòng thế xin nằm không
lại đi kiếm cõi mênh mông đất trời
chương mười một rõ mười mươi
xin chờ thêm tí nhuận tươi sắc nồng
văn chương đâu phải gà đồng
mỗi  ngày một trứng...tắc - thông là... cùn
Nhưng sự mong đợi luôn  luôn
làm ấm lòng lão đồng hương tuyệt vời
hẹn mai ngày tốt đúng thời
đi Quyên tiếp tục lão mời em ....xem
Nàng Quyên khi muốn tòm tem
em mời lão Tễu tay đêm mò... lần
tặng thơ Quyên chẳng lấy đâu
tặng gì ai biết nói câu xem nào
đêm qua mây gió ào ào
lão mơ thấy cháu hương đồng nội vô....



  Gửi bởi: chaudh - 20/11/2008


 Già rồi còn lại Muối Dưa
Tên nghe là khiếp huống hồ chi văn
Món này chắc hẳn khó …măm
Măm nhầm không khéo…hàm răng gãy mười
Cũng may gặp phải em đây
Trên trời dưới bể chưa ai từng sờ (sợ)
(Nghĩa là chưa từng sợ ai)
Gió gì cũng phải từ từ
Ào ào như rứa có mà bão giông
Già rồi biết chống mần răng?

He,he… Anh nợ Quyên thì cố mà trả cho xong đấy!
Chuyện trò chừng hai tiếng, tôi nháy máy thông tin cho nhà báo X và chồng chị. Mưa vẫn rơi. Sớm nay nắng vàng ươm mới nhóe lên một tí mà giờ lại mưa. Mưa thế, liệu X còn muốn, còn ham hố gặp chú Đức, cái "chú nhà văn già nhà Đạo diễn hay ném dép và thuộc Quảng trị như long bàn tay, làm mê lòng cô với biết bao câu chuyện của chiến cuộc đẫm máu mà thế hệ cô chưa từng biết..." năm nào cô mới đi làm báo tới phỏng vấn không? Đầu máy bên kia có tiếng reo lên mừng rỡ. Tôi bảo đem theo cả cái mũ xe máy cho Xuân Đức khi chợt nhớ ra ông Đức vừa từ xe hỏa bước xuống chỉ có cái cặp tòng teng, mũ nón gì đâu.
T
ôi gọi một ấm trà. Uống chưa được hết nước một thì vợ chồng nhà báo X đã đèo nhau tới áo mưa bùng nhùng đỗ chiếc xe máy cà tàng trước tiệm café. Thế là diễn ra cuộc hội ngộ hơn tám năm xa cách. Ban đầu ông Đức không nhớ ra cái tên của X. Làm sao mà nhớ ra nhỉ, khi cái đời làm văn của ông có tới hàng trăm cuộc phỏng vấn, lại khi ông tham chính làm ông trùm một xứ, đạo diễn sân khấu dựng bao nhiêu vở to nhỏ ẵm những giải của quốc gia. Tôi cũng chẳng trách gì ông khi ông lắc mãi cái đầu mà không tìm thấy khuôn mặt X trong hàng bao nhiêu tá các gái xinh đẹp đã tới nhiễu nhương ông. Thế mà bây giờ ông đã cười tươi thế khi vợ chồng x vừa vào quán chưa kịp chào ông. Ông nhớ ra rồi, cô X ngày nào xinh trẻ thế giờ đây đà trở thành nhà báo có thương hiệu và đã có một con.Hóa ra không chỉ tôi quen ông. Nếu như Xuân Đức tồi, có lẽ bạn tôi, cô X không dẫn chồng tới gặp lại nhà văn chỉ có một lần phỏng vấn, lại ở xa nhau nửa chiều đất nước với lớp bụi phủ che hơn tám năm. Chà chà, gặp nhau chẳng dám tay bắt mặt mừng mà xem ra cái anh ánh đáy mắt đã cất lên câu hát tự hôm xưa. Cái tình con người ấy kì lạ thế. Có người gặp suốt ngày nói tên không nhớ. Có nhớ cũng chỉ muốn quên. Còn cái cô X này đây phận con phận cháu, Hà Nội hôm nay đội mưa tới gặp dầu chỉ chút thời giờ, hẳn ông Đức đã để lại cho cô điều gì quý giá mà thời gian chẳng thể bào nhòa.Tôi chợt thấy nửa vui nửa buồn mà ghen với ông. Rõ là chúng tôi không muốn làm thân với cái chức Trùm mà ông có ngày nào. Thậm chí còn thấy sàn sạn, nếu mà không tỉnh táo, khi đọc bài viết của em ông Lập trong đoạn cuối, viết kểXuân Đức giả chắc trơn lông mượt da vì đã được làm quan. Hê hê, Cô x nhìn ông, chú vẫn xương xương như ngày nào. Ừ! Những bài thơ của ông vẫn máu thịt như hôm nào và tiểu thuyết gần đây nhất của ông xuýt ẵm giải Đông Dương, viết về một dòng sông đau thương hẳn minh chứng là trong Xuân Đức vẫn còn cả một thời của đạn bom, của những tháng năm dám hy sinh cả tuổi xanh cho một con sông. Người như thế, cái dáng phong sương vẫn năm tháng còn đây, ai lại thay đổi, khi dưới con mắt tôi và chắc nhiều người nữa cái chức vụ ấy cũng có ghê gớm gì mà bán cái vàng đi. Chắc anh bạn trẻ Nguyễn Quang Vinh chỉ đùa chơi ông anh tí thôi, toàn bài đầy cái ân tình của Vinh là sin sít những ân tình thời xa xăm giữa ba kẻ nọ, ai nỡ nỏ quên?Trùm vội cái áo mưa lên người rồi bắt ông chui vào, Honda đỏ nhoét của tôi, vặn ga cho con ngựa già ấy lao ra đường Hà Nội vẫn thòm thõm nước và nước, chui vào cơn mưa vẫn trắng, bốn chúng tôi tới Ngõ Huế nơi có quán Chim Sáo với nhiều món ăn dân quê nổi tiếng. Trưa nay X và tôi muốn thết ông cơm một bữa nhà quê Bắc Bộ để tỏ cái tình của những đứa em như đón ông anh về nhà chứ chả khách khứa gì. Vòng qua hai ba phố, Xuân Đức tùm hụp trong cái áo mưa hôi sì của tôi chắc ngộp thở lắm. Tôi dặn ông cố áp sát, che cái thân già thế mà cái đít ông vẫn nhoét mưa hắt ngược vào. Thôi bác gái Đức ơi, giá mà bác trai bác gặp em xông xênh lúc nước Đức còn dễ đào vàng, em gọi cái taxi cho bác trai khỏi ướt chút mông. Vả lại Hà Nội mênh mông nước, phố xá chìm tủm thành nơi thả vó cất bè, gọi taxi liên phố khó như tìm chim, và cũng có thể còn rơi bũm vào cái hố nào đó mất mạng như chơi. Xin bác gái xá cho em cái tội con con này. Bỏ dép ra nhé, bước lên sàn gỗ một ngôi nhà ống cổ xưa, ngồi bệt bên cái bàn trẻ nhỏ và gọi rượu.Xuân Đức thơ văn kịch cọt đầy mình chắc xưa cũng chẳng ngại đong đưa, lại gặp đứa em giang hồ và vợ chồng cô X chắc hôm nay sẽ bị tôi dần cho tận say. Không phải. Người như ông hơn sau chục xuân đời rồi nên thật thà bảo tớ chỉ cụng chén một li thôi.Tôi sống ở Châu Âu khá lâu,nên chẳng ép. Ai nỡ ép một người không uống được vì lí do sức khỏe, chứ khóe mắt bộ dạng thế kia, sao có thể giữ kẽ với các em. Nhưng anh Đức vẫn uống một li. Cái anh táo mèo sao ngọt lạ? Nước nâu nâu như mầu men chum vại cứ ngập ngừng ở môi anh chồng của X. Hóa ra quán này có chế thêm tí vị mật ong. Hai cái thứ hương lộn sòng vào nhau, lại trời mưa lành lạnh, tôi cứ uống tràn cung mây cho ấm bên Xuân Đức dù anh chỉ nhầm nhấp đưa vui. Chuyện thơ văn, chuyện đời sống, chuyện báo chí và những tháng lưu đầy kiếm sống chan lẫn vào câu chuyện chiến tranh của hai người đã lớp lang đầu sáu không biết cô x và anh chồng kì sư đầu 7 kia có suy nghĩ gì không? Chắc họ không suy nghì gì, chỉ có những nụ cười thân thiện dù là với X đây là gặp lại còn tôi và chồng X thì đúng là lần đầu mà sao câu chuyện cứ ran ran.Xuân Đức nói rất nghiêm túc, thực ra tớ mạnh và chủ yếu ở mảng sân khấu. Ơ hay, lại có một khía cạnh nữa trồi ra. Một người viết trước tôi cả chục năm, hàng loạt thơ, truyện ngắn, tiểu thuyết nổi tiếng mà cô x đây ít đọc văn học Việt Nam còn lưu tâm mà khiêm tốn nhận với tôi thế ư. Tôi nhìn anh. Buồn trông ra ngoài trời vẫn mưa để lụt. Hội nhà văn của ta cả ngàn người . Có những người giờ không viết nữa. Đã một thời họ tung hoành và giờ im lặng hay đang tìm tòi? Những cuốn sach chỉ đọc được vài trang lại nằm trên giá cho phủ bụi và những Cacvisit in đầy các nhà với những tuyên bố coi trời là vung có lẽ sẽ ngượng ngùng với sự tự nhìn nhận khiên tốn giữa Hà Nội hôm nay của một Xuân tên Đức ngồi kia giữa chập chùng mưa trắng đang phủ trên mái nhà hình ống này.Không ông anh đọc thơ đi. Không ép rượu thì tôi ép thơ anh.Xuân Đức bình thản đọc dăm bài thơ của anh. Giọng anh không hay lắm. Nhưng thơ thì rõ là cái con người này chân thực dung dị chẳng cầu kì làm điệu bộ làm chi. Chúng tôi im lặng nghe thơ anh. Bài thơ cuối là bài tự sự trải hết sự từng qua, chiêm nghiệm cõi trần của một Con Người tên là Xuân Đức trên mặt đất với bè bạn của anh và, hôm nay lại với tôi và chồng cô x lần đầu gặp gỡ giữa đợt mưa dừ dằn của Hà Nội. Cái đẹp là cái làm ta xúc động. Thơ xuân của Đức là cái mùa xuân ở cải hoa đồng gió, của vùng đất vốc lên còn nhôn nhổn mảnh đạn bom mà vẫn thấy từng giọt mồ hôi lấm chấm trên tay. Chẳng ai mang tiểu thuyết viết về con sông kia trên một bàn tiệc.Nhưng ở đây xin hãy cùng tôi đêm về, sau bữa rượu gặp nhau chiều ấy, đọc lại đoạn văn này của anh:
....Đọt quay về vội vã giống như lúc đến. Còn Lương thì bần thần và bồn chồn. Suốt cả đêm ấy, con người chị cứ như cô gái trước đêm tân hôn. Không hẳn quá sợ sệt, lo âu, cũng chẳng phải xúc động, khao khát, cho dù bây giờ tình thế đã có nhiều đổi khác, cho dù tình bạn của đôi chim câu ấy giờ này thật sự đã phôi phai. Đã quá nhiều năm họ cố tình coi như không có nhau trên cõi đời này và cũng không có nhau cả trong ký ức mỗi người, nhưng mà từ trong thẳm sâu tâm khảm, hòn than ấy vẫn cứ nồng nàn. Ngọt ngào, cay đắng, hờn giận, rồi căm ghét, ngần ấy thứ vẫn chẳng hề hoà quyện nhau, nó chỉ xô đẩy, chèn lấn và nhận chìm nhau như những mảnh kim, hòn cuội kéo nhau lặn hút xuống đáy sông, chỉ để lại trên bề mặt cuộc đời những váng bùn lạnh ngắt. Thế mà giờ đây, tình thế lại cố tình xô đẩy họ chạm mặt với nhau, như hai dòng đối lưu cuốn vào một điểm xoáy, sự thể rồi sẽ ra sao, có thành được một đoạn sông cuối cùng để trôi ra cửa biển hay lại kéo nhau cùng mất hút vĩnh viễn giữa dòng đời? 
Tui xin dành quyền cảm thụ cho bạn đọc. Xong con người đa cảm trong tôi đêm ấy cứ nhay đi day lại đoạn văn này và âm thầm nhận thêm một góc Xuân Đức dưới đêm mưa Hà Nội hôm đó. Có thể sống nhạt nhẽo mà viết được không? Câu hỏi ở tôi bật ra và cũng trả lời ngay rằng không. Tôi xúc động.Tất nhiên dù bỏ thơ đã tám năm không in nữa nhưng tôi cũng đáp lại đàn anh và đọc ba bài thơ cho anh nghe. Tất nhiên chúng tôi đà uống hết cả phần Xuân Đức và chén nhẵn những gì trên bàn vì biết bao nhiêu nơi còn thiếu ăn và Hà Nội mưa, rau muống những mưòi lăm hai chục ngàn một bó. Cũng tất nhiên dầu mưa Hà Nội còn sàn sạt bay tôi vẫn muốn đi nữa với Xuân Đức cho hết cả ngày dù biết anh nóng lòng về Văn Phòng Hội mà gặp Ban tổ chức Hội nghị.Nhưng đã tới giờ chia tay.Tôi ra ga mua hộ vé cho ba ngày nữa anh trở về.Ở, người thật lạ. Vừa gặp đấy thôi đã phải tất tưởi lo bữa về. Giá như Trúc Sơn Trang như cái khăn mùi xoa  thì tôi sè bay vèo ngay vào mà bện ra đây cho Xuân Đức vui với bè bạn, chia sẻ Mưa Hà Nội cho cạn thêm dăm tuần rượu thậm say. Thôi phải chia tay. Anh còn công việc, bao bè bạn thân với anh và chú Khoa Quậy từ nhà quê vừa lên đang đợi. Đi nhé.Tôi bấm máy gọi Khoa:-Gặp Xuân Đức rồi. Nói chuyện rồi. Ăn cơm rồi. Lão ấy đang lên Tây Hồ đấy. Thế là từ nay lão ta là bạn chung nhé!Tôi nghe tiếng Khoa cười ùng ục. Hình như có tiếng mưa. Ở đâu cũng mưa.Câu nói cuối cùng trong cú phôn với Khoa sau khi chia tay Xuân Đức là tôi phịa đấy. Chỉ câu cuối thôi. Có ai nhận ra không? Nhưng viết phịa là tôi chẳng nói với Khoa câu ấy nhưng thật ra trong lòng tôi muốn và đinh ninh như vậy. 
Hà Nội những ngày tràn ngập công việc
Viết bài này tặng Xuân Đức và Mưa Hà Nội tháng 11.08

 Đăng ngày 13/11/2008

Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: Văn Công Hùng - 13/11/2008

Hết rồi ư bác Thọ. Kinh quá,. có một buổi mà bác kéo được hai kỳ, mà hấp dẫn, mà không dứt. Thế là bác Đức mất hai ngày rồi, hôm sau là với Thân Thơ, mà ở Hn có mấy ngày, mà còn mưa bão, mà còn họp, mà còn ở tận Quảng bá, mà còn bao nhiêu thời trai trẻ oanh liệt cần phải thăm lại, phải sống lại... Dưng mà may là bác Đức không uống.
Kể ra bác Xuân Đức là số sướng bác ạ. Cám ơn bác Thọ.

  Gửi bởi: Lão Trang - 13/11/2008

Gửi VCH. Ở Hà Nội không uống, không say. Nhưng chừ về QT rồi thì lão Thọ mới rót rượu vào ( theo đường ống dẫn dầu) bắt uống nên đang say mèm đây. He..he..
  Gửi bởi: Thantho - 13/11/2008

Chào anh Thọ.
Tôi đợi đoạn hai này của anh mấy hôm nay. Trưa nay đi thịt chó Hà Nội về, tôi ghé luôn vào trang của Xuân Đức. Thế là tôi ngấu nghiến đọc 'đoạn hai' của anh. Lời văn cứ y như là những đợt mưa quất xuống phố. Lúc ào ào, lúc rìn rịt..., rả rích. Có lúc tôi còn có cảm giác nước mưa ngấm xuống yên, uớt... Tuy nhiên chỗ tôi ngồi là trong phòng làm việc, khô.
Hà Nội một ngày cuối thu, nắng đẹp, đẹp tuyệt vời. Se se lạnh.
Anh viết thật như là Xuân Đức đang ở Hà Nội đây vậy.
Khi tôi được tiếp xúc với anh XĐ. anh đã thỏ thẻ nhiều điều cho tôi nghe, mặc dù,  anh Đức là lớn hơn tuổi tôi, và tôi không dám hỏi anh ấy điều gì.
Tính tôi, nếu anh XĐ đang là giám đốc sở, thì dù có biết anh ra Hà Nội, biết số điện thoại của anh, tôi cũng không dám gọi. Vì trong tiếng việt có câu" thấy người sang bắt quàng làm họ". Anh Đức là sang thật. Nhưng khi là đương chức cái sang, theo tôi nghĩ nó mang nhiều ý nghĩa nữa!
Khi tôi tiếp xúc với anh, tôi mới thấy mình có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào. Tôi thật sự cảm động là Anh đã dành cho tôi một ngày. Trong lúc đó tôi biết có đến hàng chục lời nhắn, địa chỉ mong được cùng Anh!. Mà toàn là những người có tiếng cả. Trong lúc cái 'thằng tôi' như tôi đã nói, chẳng có ma nào biết. Hóa ra ở đời có những cái vượt ra ngoài "truyền thống" của ca dao tục ngữ nữa!
Với lại anh em chúng tôi có những tâm sự mộc mạc, chân tình như ... như đã từng biết và quen nhau.
Tôi hứa có một ngày nào đó, được ghé Trúc Sơn Trang để được uống rượu với anh, được đọc thơ, đàm đạo.
Và lúc đó có cả anh Thọ, có Trần đăng Khoa...  nữa thì tôi mừng lắm. Không phải để  các anh biết tôi, tôi biết các anh. mà là để cùng anh Xuân Đức, vui tại nhà mình.
Cái đó to, lớn, vui hơn hết thảy mọi giải thưởng.
Cái đó tuyệt vời hơn mọi lời khen.
Cái đó uy hơn cả mọi chức tước.
Vì tôi biết anh (anh Thọ), anh KHoa,... anh Đức là những người Bạn của nhau. Và tôi cũng mong mình cũng được coi là bạn!
Chân thành!

  Gửi bởi: Nguễn Văn Thọ - 15/11/2008

Thantho thân mến, y như đào viên kết nghìa  ấy. hê hê ta gọi là Ảo Xanh kết nghìa.
Rất vui ki mình được có thêm một người bạn.
Số máy của tớ là 0903267726
Mail la toanli22@yahoo.de

  Gửi bởi: PHAM_ Q_A_ THU - 15/11/2008


Mong bác xuân Đức đi Hà nội về cho quà ai dè bác đem mưa về .Lụt cả Tuy hòa, Thành Phố HCM, nay bác Thọ bác Thần thơ lại tưới thêm cho mấy trận  nữa. ui chao ui là lụt nước mô ma dử rứa biết! bắt đền mấy bác đó

  Gửi bởi: THan Tho - 15/11/2008

Gửi: Phạm_Q_A_Thu
Người ta thường nói: mưa cho đều, thấm cho khắp mà!
Hạn lên, khát lại chẳng thèm mưa ấy à. Ha ... ha

  Gửi bởi: Thantho - 15/11/2008

Chào Anh Thọ!
Tôi đã sao số máy của anh, và gửi một tin nhắn vào số máy đó - lúc hơn 14h..., 15/11/08.
Hẹn gặp mặt ở 'off', còn trên 'on' thì không hẹn cũng gặp.
Hẹn!

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan