Tác giả: Xuân Đức
Tặng Phan thị Bích Hằng- nhân xem phóng sự : Linh hồn Việt cộng
Không phải tôi nhìn thấy tất cả người âm
Như mỗi ngày chạm mặt với người trần thế
Bởi vì như thế
Tôi sẽ chẳng còn nhận ra ai.
Tôi sẽ chẳng gọi được tên ai
Giữa hỗn mang tam giới
Cũng chẳng thể nghe ai nói
Trong nhao nhao cô hồn...
Cũng như mỗi ngày ở dương gian
Tôi gặp ngổn ngang những khuôn mặt quen lạ
Mà như không nhìn thấy ai cả
Trước mặt chỉ là đám lá bay..
Tôi chỉ có thể nhận ra một người
Khi ít nhất có một người nhớ họ
Tôi chỉ có thể chỉ nơi người yên nghỉ
Khi ít nhất có một người dương thế thức chờ trông.
Đừng quá cậy vào tôi, hỡi tất cả người trần
Tôi không phải đấng vạn năng cứu thế
Người hãy tự cậy vào chính mình- đạo nghĩa
Khó nhất cuộc đời này là biết nghĩ về nhau.
28/7/2008
Đăng ngày 28/07/2008
Không phải tôi nhìn thấy tất cả người âm
Như mỗi ngày chạm mặt với người trần thế
Bởi vì như thế
Tôi sẽ chẳng còn nhận ra ai.
Tôi sẽ chẳng gọi được tên ai
Giữa hỗn mang tam giới
Cũng chẳng thể nghe ai nói
Trong nhao nhao cô hồn...
Cũng như mỗi ngày ở dương gian
Tôi gặp ngổn ngang những khuôn mặt quen lạ
Mà như không nhìn thấy ai cả
Trước mặt chỉ là đám lá bay..
Tôi chỉ có thể nhận ra một người
Khi ít nhất có một người nhớ họ
Tôi chỉ có thể chỉ nơi người yên nghỉ
Khi ít nhất có một người dương thế thức chờ trông.
Đừng quá cậy vào tôi, hỡi tất cả người trần
Tôi không phải đấng vạn năng cứu thế
Người hãy tự cậy vào chính mình- đạo nghĩa
Khó nhất cuộc đời này là biết nghĩ về nhau.
28/7/2008
Đăng ngày 28/07/2008
Ý kiến về bài viết | |||||||||||||||||||||||||
|