Thursday, October 8, 2015

Trò chuyện với sông Hiền Lương



Tác giả: Trần Hoài


Chiều nay ra đứng trông về, bên ven bờ Hiền Lương mây lặng lờ trôi... Phải, đến bây giờ, sau hơn bốn mươi năm kể từ ngày nhạc sĩ Hoàng Hiệp ôm cây đàn măng- đô- lin hát bài hát đầu tiên mới sáng tác Câu hò bên bến Hiền Lương nổi tiếng, mây vẫn lặng lờ trôi. Những áng mây tinh khôi phiêu bồng như những bóng thuyền trôi bất tận giữa bầu trời tháng Tư, tôi thấy lòng mình nôn nao hoài niệm.


Nỗi hoài niệm bé con của tôi ấy chắc cũng chỉ là một nét trầm tư của người lính nơi tượng đài Người lính giữ cầu Hiền Lương hôm nay. Chỗ ấy ngày xưa là nền móng cũ của Nhà liên hợp được xây dựng trong mong muốn thống nhất hai miền Nam - Bắc theo tinh thần Hiệp nghị Giơ Ne Vơ 1954. "Nhà liên hợp" không được dùng đến vì âm mưu chia cắt đôi bờ vĩnh viễn của Mỹ, Diệm. Thế là người Việt Nam đành phải làm cuộc kháng chiến trường kỳ suốt hai mươi mốt năm thống nhất Tổ quốc. Sau ngày toàn thắng, có đám rước dâu qua cầu Hiền Lương, nhà thơ Cảnh Trà đã rung động mà viết lên một bài thơ dài:
"...
Cầu vừa mới bắc xong, sơn còn tươi roi rói
Đôi bờ xanh lúa mới đã ngậm đòng
Nhìn hai họ qua cầu mà nước mắt rưng rưng
Mà sung sướng vui như đàn trẻ nhỏ
Chàng trai Vĩnh Linh cưới cô gái đất Cùa Cam Lộ
Sông tưng bừng nhìn đôi lứa thương nhau
Gió lâng lâng sóng vỗ chân cầu
Mà thắt ruột câu hò xưa tê tái
"Bước đến Hiền Lương sao chặng đường nghẹn lại
Đáo tới bờ Bến Hải sao gác mái tình duyên..."
Đám cưới hôm nay cũng tự nhiên như là hoa, là lá
Như là chị lấy chồng như là tôi lấy vợ
Mà hay chưa bỡ ngỡ như chiêm bao
Tôi nhìn sông, nghe sông chảy rì rào...".

Tôi nhìn sông, sông vẫn chảy rì rào... Không biết từ thế kỷ XI xa xưa, khi Lý Thường Kiệt ruổi ngựa vào Nam vẽ bản đồ Đại Việt nơi miền địa đầu Tổ quốc, Người đã lội qua sông Hiền Lương ở quãng nào? Thưở ấy, sông có như bây giờ, có rì rào những gợn sóng con bé nhỏ, theo đầu ngọn Nồm, ngọn Nam mát rượi từ Cửa Tùng dào dạt vờn lên? Nhưng từ thưở ấy, sông Hiền Lương đã chính thức nằm ngoan hiền trong bản đồ nước Đại Việt, một dòng sông nhỏ, gầy... Tôi dám chắc điều ni, là khi Người đưa nét vẽ cuối cùng lên tấm lụa điều tạc hình hài dòng Hiền Lương, thì Người cũng không thể ngờ rằng trong nhiều thế kỷ nữa, dòng sông nhỏ gầy nớ phải đắm mình trong nhiều cơn binh đao lửa khói, máu người nhuộm đỏ cả dòng sông...
Kể từ buổi Huyền Trân công chúa xa giá làm dâu đất Chăm cho tới thời Trịnh  Nguyễn phân tranh, sông Hiền Lương đã trở thành chiến trường loạn lạc. Vợ mất chồng, mẹ mất con, giáo gươm rơi đầy nẻo đất. Bi thương!...
Nhưng bi thương hơn cả là cuộc chiến tranh cuối thế kỷ XX, sông Hiền Lương thành vết dao chia cắt, bao nhiêu gia đình tan hoang, bao nhiêu người nằm xuống. Người Việt đau đớn, đau đáu bờ bên ni trông qua bên tê bờ Hiền Lương...
Tôi lớn lên khi cuộc chiến tranh tàn khốc ấy đang vào hồi kết thúc. Người Việt đã qua sông trong một đêm không trăng năm 1973, trên chiếc cầu phao bộ đội công binh bắc tạm. Bấy giờ, Hiệp định Paris đã có hiệu lực, giới tuyến quân sự tạm thời được dời chuyển vào sông Thạch Hãn, cách Hiền Lương 35 km, ngăn cách một bên là Chính phủ cách mạng Miền Nam, một bên là chế độ Sài Gòn. Dĩ nhiên, khi đó tôi vẫn là một công dân bé nhỏ của nước Việt Nam dân chủ cộng hoà. Người qua sông nhiều quá, tôi mở to đôi mắt bé con nhìn qua vai áo mẹ tôi đang bế mà ngắm nhìn từng đoàn người, đoàn xe màu xanh lá cây, những khẩu pháo nòng dài nườm nượp qua sông. Khi đó tôi chẳng hiểu gì đâu, nhưng kỷ niệm đã khắc vào trí nhớ ngây thơ của tôi. Tôi cũng không thể ngờ rằng những chiếc trụ cầu bê tông còn sót lại giữa lòng sông ấy từng nâng đỡ một chiếc cầu sắt Be-lây giản gị. Trên cầu có 894 miếng ván; giữa cầu có vạch sơn trắng rộng 1cm. Vạch sơn ấy, hiểu theo nghĩa hình ảnh, chính là vĩ tuyến 17 chạy qua! Hơn hai mươi năm để người Việt vượt qua một dòng sông nhỏ gầy, chỗ rộng nhất chưa đến 200m; hay bước qua vạch sơn trắng oan nghiệt này?...
"Trong những ngày xuống đường tranh đấu đòi thống nhất hai miền của phong trào học sinh, sinh viên Huế, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường có lần cùng bạn hữu đã bơi ra giữa dòng Hiền Lương, ôm lấy trụ cầu, uống một ngụm nước rồi hét to: " Hoà bình cho Việt Nam! Hoà bình cho Việt Nam!". Rồi sau đó, Hoàng trở về Huế, nhảy rừng làm kháng chiến... Cùng thời đó ở bên bờ Bắc có ông nhà văn Hà Nội là Nguyễn Tuân lặn lội từ núi rừng Tây Bắc, mỏ than Quỳnh Nhai, đảo Cô Tô tuốt thẳng vào Vĩnh Linh. Nhấm một hạt tiêu cay nồng, Nguyễn đi khắp "Khu phi quân sự" gặp những bà mạ, những o, những eng, những đồng chí bộ đội giới tuyến mà hỏi chuyện mà ghi chép. Rồi sau đó, Nguyễn đã cống hiến cuộc sống những trang văn chất đầy nỗi hờn căm ngùn ngụt vào cái thằng Mỹ thằng Diệm đang tâm chia cắt đôi bờ, xót xa lắm lắm cho cây cầu Hiền Lương tội tình chi mà nỏ có bóng người qua lại?".
Kể với sông Hiền Lương của tôi câu chuỵên này, vì những bậc ký tài ba Hoàng, Nguyễn từng kể về sông rất nhiều, đã gây vô vàn là rung động trong muôn người... Còn với sông, có khi sông nỏ nhớ mô! Nhìn sông vô tâm thế kia, lấp lánh, bàng bạc trong những đêm trăng muối... Đấy là thứ ánh trăng đẫm hơi muối từ biển Cửa Tùng phả lên, trộn lẫn vào những sương mơ, dịu dịu trên gương mặt sông. Còn thứ muối hoa (chữ của Nguyễn Tuân) trên những cánh đồng muối Di Loan xưa nữa, vẫn còn bảng lảng trên Khu phi quân sự xưa không tan đi, không tan... Đồng muối Di Loan chừ chỉ còn trong nỗi nhớ, nhưng còn cái ánh hoa muối rực lên dưới nắng, cái hơi hoa muối còn bảng lảng trong đêm sâu thấm lên đầu lưỡi, thì e đấy chính là vị máu! Đồng muối Di Loan sát ngay cạnh Bến đò "B". Bến đò này trong những năm chiến tranh là nơi tiễn người Việt qua sông vào Nam chiến đấu. Người đi không trở lại... người thì qua, có người không qua nổi một lần đò mà hi sinh ngay tại bến sông. Nhiều lắm! Dân làng Di Loan cặm cụi lấy nước sông Hiền Lương, nước biển Cửa Tùng mà làm muối. Nước đã thấm máu rồi làm sao gạn được? Thế là cái chất máu của bao người trai trẻ đã theo vào hạt muối trắng trinh trong...Đến chừ dù đồng muối Di loan đã bị chiến tranh tàn phá không còn, nhưng những tính chất đặc biệt của loài muối hoa Di Loan đó thì  vẫn còn, vẫn vương vấn trong không gian "Khu phi quân sự"  khi xưa. Tôi nhớ đến Long, người bạn của tôi đã hy sinh ngoài biển Trường Sa năm 1989. Sau khi Long hi sinh, mỗi lần tôi ra biển, bỗng dưng lại nhớ đến Long, thấy nước biển xanh mà nghi ngờ, không thật lắm vì dù răng đi nữa biển Đông cũng thấm thêm giọt máu Long rồi... Long, chính là trai làng Di Loan đó...
" Chuyện Long hi sinh ngoài Trường Sa, e rằng sông không biết? Cũng chẳng có gì lạ đâu, hồi chiến tranh khốc liệt người Vĩnh Linh giới tuyến đã trằn lưng mà gánh chịu đạn bom. Tính ra mỗi đầu người "lĩnh" tám tấn bom đạn các kiểu. Rồi người Thanh, người Nghệ... đã từng vô đây chung nổi gian truân. Chiều ăn vội bát cơm độn sắn độn khoai, đêm vượt sông vô Gio Linh, Cửa Việt đánh đồn giặc. Nhanh thì sáng hôm sau trở về ngoài ni; chậm thì phải vài ba ngày nhưng chẳng bao giờ về đủ. Hẳn là có người đã nằm lại, chỉ thương bác lái đò, o giao liên chở quân đi quân về lần mô cũng hỏi: "Răng mà chỉ còn chừng ni chú thôi, hả?". Lần mô cũng hỏi rứa thôi mà không ai trả lời được. Ôi chao, có khi những hi sinh thật cần thiết, thật lớn lao nhưng sao khó trả lời! Họ nhìn vào sông đấy... Chuyện ni thì sông nhớ... Rồi đến cái năm đó chộn rộn ngoài Trường Sa, máu Việt lại đổ ngoài Trường Sa thì Long bạn tôi đã anh hùng nằm xuống. Bạn tôi hoá thân vào biển cả thì cũng giống như người Vĩnh Linh hoá thân vào đất đỏ ba-gian, tất cả để cho xứ sở mình mặn mòi một thứ muối chiết ra từ maú. Để cho người ta mỗi khi đến đây, đi trên đất này, thấy cái bàn chân nó nóng rẫy lên, rằng, đến gieo trồng, xây nhà dựng cửa thì được chớ đừng đem gươm giáo vào cắm xuống, sẽ không yên !".
Một thời gian dài tôi sống trên biển Cửa Tùng, tức là nơi cái Vĩ tuyến 17 bắt đầu chạm vào Biển Đông. Nhà tôi ở nằm ngay trên nền móng cũ của Đồn Liên hợp Cửa Tùng, đối diện với đồn cảnh sát Cát Sơn bên bờ Nam xưa. Từ chỗ tôi nhìn qua bên nớ mỗi sớm thấy trắng cát và dương thuỳ đương xanh. Dân Cát Sơn đi chợ Do đứng đợi đò nơi cái lưỡi cát dịu dàng đằm thắm: "Chao, răng mà cái  móng cửa năm ni dài ra dữ rứa, hè?".  Móng cửa chính là cái lưỡi cát, doi cát dịu dàng đằm thắm đó. Mỗi mùa nó lại khác, thành ra cửa sông Hiền Lương lúc rộng lúc hẹp. Cái lưỡi cát dịu dàng ni từng đã in nhiều dấu chân của người lính hai miền sang thay phiên gác ngày xưa theo quy chế "Khu phi quân sự". Rồi ông nhà văn Nguyễn Tuân đã nhìn thấy cảnh này:" Mỗi ngày nước thuỷ triều biển Cửa Tùng dâng lên, lại xoá đi những vết chân hai người lính hai chế độ in dấu trên cát sông của cả hai bờ". Thiên nhiên vô tư, rộng lượng và nhân từ đã mặc nhiên xoá đi... Đấy chính là ý nguỵên của thiên nhiên! Ý nguyện của thiên nhiên, suy cho cùng là ý nguyện của Nhân Dân! Ý nguyện của Nhân Dân có khi, có lúc vào một thời khắc lịch sử chỉ giản dị là một dòng sông nhỏ gầy, chảy vô tâm giữa hai bờ đất đai xứ sở, và đừng ai bận tâm...
Ở đảo Cồn Cỏ vào ngày trời trong, buổi chiều ngắm vô đất liền Cửa Tùng thấy sông nhuốm màu hoàng hôn đỏ thắm; rồi nghĩ rằng nếu con thuyền nào ra biển lúc ấy, hẳn sẽ được tắm một màu đỏ ý nghĩa. Chỉ là  là một vết đỏ mảnh mai nơi đường chân trời nhưng đã cho tôi hình dung trong bao thế kỷ, hôm nay và mai sau cái vết đỏ ấy sẽ mãi mãi tồn vinh không tan được, cùng với hơi hoa muối đồng Di Loan, không tan được, cùng với những giọt nước mắt khổ đau của người hai bên bờ Hiền Lương.
Hai bên bờ Hiên Lương là đất đai nước Việt Nam. Hai bên bờ Hiền Lương có người mẹ nghèo đêm đêm trong căn hầm kèo tăm tối, bên ánh sáng mờ đỏ quạch chiếc đèn dầu hoả, mẹ ngồi vá cờ Tổ quốc. Lá cờ Tổ quốc rộng 108 mét vuông, nặng lắm, sức mẹ đã già, tay mẹ đã run... Thế mà đêm đêm mẹ cứ miệt mài chăm chỉ cho Tổ quốc vẫn nguyen lành trên đỉnh cột cờ cao 34,5 mét, nơi đầu cầu giới tuyến, cho đồng bào bên nớ mỗi sớm ra sông gánh nước nhìn sang thì thấy miền Bắc gần lắm, Cụ Hồ gần lắm và cái ngày thống nhất là không thể khác, không thể không đến! Để cho bọn địch thấy rằng bom đạn của chúng là không thể nào huỷ diệt nổi... Tên mẹ là Nguyễn Thị Diệm ở thôn Hiền Lương, xã Vĩnh Thành. Mẹ giờ đã không còn... Năm 1992, sức lực cạn kiệt, mẹ dặn con cháu: " Tau chết, bay cho tau nằm ngoài Cồn, chỗ nớ trống trải... Khi mô Nhà nước xây lại Cột cờ Hiền Lương, tau nhìn...". Mẹ Diệm đã được con cháu đặt nằm ngoài Cồn, đúng như ý nguyện của mẹ, nhưng còn lá cờ to hơn trăm mét vuông thì xin mẹ lượng thứ, xin mẹ chờ thêm một thời gian nữa dù là đã quá muộn màng... Khi mô xây xong cụm di tích- tượng đài Cầu Hiền Lương, mẹ sẽ thoả lòng mà ngắm lá cờ to đúng bằng lá cờ ngày xưa của mẹ... Bóng cờ đỏ thắm sẽ trải đến nơi mẹ nằm, bóng cờ sẽ in xuống dòng Hiền Lương. Mẹ hãy tin là như thế, bởi đó cũng là một ý nguyện của Nhân Dân, mẹ nờ...
Tháng Tư này đã tròn 33 năm Tổ quốc toàn vẹn thống nhất từ Bắc chí Nam. Xe qua cầu Hiền Lương mới hôm nay chỉ mất cỡ chục giây đồng hồ, phóng thẳng không cần giảm tốc độ. Cầu Hiền Lương mới được khánh thành tháng Tư năm 1999, là chiếc cầu hiện đại, thi công bằng công nghệ đúc đẩy, mặt cầu rộng thênh thang, phẳng lỳ. Ban đêm đèn cao áp sáng bừng một khúc sông. Tôi được biết trong số thợ cầu có những người từng đi B, từng vượt sông Hiền Lương ở một quãng sông nơi thượng nguồn, hạ nguồn trong những đêm chiến tranh. Thật tiếc đã không gặp được họ để hỏi han, trò chuyện rồi ngắm chiếc cầu Hiền Lương màu trắng đang vươn qua dòng sông như một cánh tay người Việt. Và bên đó, vẫn còn im lìm chiếc cầu sắt dựng từ năm 1974, sau Hiệp định Paris. Hai chiếc cầu cùng trên một khúc sông, chỉ cách nhau vài mét. Hai chiếc cầu Hiền Lương cùng in bóng mình xuống dòng Hiền Lương, trong bóng nước không thể phân biệt đâu là cầu bê tông đâu là cầu bằng sắt. Cả hai bóng hai cầu đều xao động trong sóng nước, cùng chụm đầu vào phía bờ Bắc thành hình chữ V đậm nét... Trời trưa tháng Tư nắng gắt, gió Lào thổi về ngùn ngụt từ Trường Sơn, vậy mà vẫn có đoàn xe hoa lộng lẫy qua cầu. Đám cưới mùa này e là vất vả, nhưng tình yêu thì kể gì năm tháng? Lại nhớ đến đám cưới xưa cách xa đúng 33 năm, đám cưới mà nhà thơ Cảnh Trà đã tình cờ theo dòng đưa dâu ấy... Trong bao nhiêu năm, bao nhiêu đám cưới qua cầu? Tôi ước ao chi giờ được gặp lại họ, chàng trai Gio Linh và cô gái vùng Cùa ấy, để biết bây chừ họ sống ra sao, chắc là hạnh phúc?
Và tôi nhớ đến cái đám cưới cách chúng ta mười thế kỷ, nàng Huyền Trân biền biệt ra đi, để lại vùng đất Ô, Lý hiểm trở, dằng dặc nhớ thương nơi địa đầu Tổ quốc. Chao ôi, lịch sử đã bắt đầu bằng một câu chuyện tình...


 Đăng ngày 15/11/2008
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: ThânThơ - 15/11/2008


Xin góp ý đôi lời:
Sông Bến Hải bắt nguồn từ Trường Sơn chảy gần trùng  theo vĩ tuyến 17° Bắc, từ tây sang đông rồi đổ ra cửa sông gọi là Cửa Tùng. Bến Hải là một địa danh ở thượng lưu sông, nên tên sông Bến Hải lấy từ địa danh này. Thực ra Bến Hải được gọi khác đi từ tên gốc của địa danh là "Bến Hói". "Hói"- tiếng địa phương nghĩa là dòng sông nhỏ. Vì vậy "Bến Hải" là đọc trại từ "Bến Hói".
Sông Bến Hải chảy gần ra đến biển thì nhận một nhánh là Sa Lung bên tả ngạn. Hai con sông hợp lưu chảy tiếp ra hướng Đông ra biển qua một làng ở bờ bắc có tên là Minh Lương nên được gọi là sông Minh Lương. Thời Minh Mạng, do phải kiêng huý vua nên cả tên làng và tên sông đều đổi thành Hiền Lương. Cây cầu nằm không xa ngã ba sông cũng mang tên Hiền Lương. Con sông trên vĩ tuyến 17 có tổng chiều dài chừng 100 km, nơi rộng nhất khoảng 200 m, là ranh giới giữa hai huyệnVĩnh Linh và Gio Linh, tỉnh Quảng Trị.
Một nguồn khác lại nói tên xa xưa của Sông Bến Hải là Rào Thạnh. Rào tiếng miền Trung là sông: Sông Thạnh.
          Vậy con sông chảy từ Trường Sơn ra Cửa Tùng, chính xác ngày nay nên, và người ta vẫn gọi là Sông Bến Hải. Cầu bắc qua Sông Bên Hải, nối hai bờ trên Quốc lộ 1A là cầu Hiền Lương.
            Xin đừng gọi chệch đi, rồi sau đó người ta không để ý lại cứ gọi lâu thành quen, mà tr nên không nhất quán. 
            Trong t ư liệu văn học ngày nay, tôi thấy đã có nhiều người hay nhầm lẫn tên gọi này rồi. Xin chú ý cho. Điều này quan trọng đó.


  Gửi bởi: Đât vĩnh - 15/11/2008

 Bác thần thơ ơi bác ở Hà lội mà giỏi quá . cội nguồn quê hương chổ mô  bác cũng  rỏ  nhờ có những bài của mà lớp trẻ tụi em biết thêm nhiều về Lịch sư quê nhà, nơi đã sinh ra, nuôi ta lớn và đang sống, em xin copy những doan này vao blog em nhé.Cảm ơn bác nhiều, chúc bác và gia đình mạnh khỏe  an khang thịnh vượng
  Gửi bởi: Ngân Huyền - 15/11/2008

Nhẹ nhàng,sâu lắng, thấm đậm tình người.Đọc xong tự nhiên thấy yêu Hiền lương đến lạ.Nghe như có cả tiếng nhạc và âm hưởng của thơ ca.
  Gửi bởi: Ngân Huyền - 15/11/2008

Nước đã thấm máu rồi làm sao gạn được?
thấy nước biển xanh mà nghi ngờ,không thật lắm vì dù răng đi nữa biển Đông cũng thấm thêm giọt máu Long rồi...

  Gửi bởi: Xa Quê. - 16/11/2008

Gọi sông Hiền Lương là sai, đúng như thantho nói. Nhưng rất nhiều ngừoi vẫn gọi sông Bến Hải là sông Hiền Lương, sai lầm chết người này là do bài hát "bên ven bờ Hiền Lương" của Hoàng Hiệp đã khắc sâu, in quá đậm trong trí nhớ nhiều thế hệ. Nhiều địa danh nhờ thơ, ca, hò vè...mà thành tên, mà tự dưng đổi tên. Suy cho cùng, tất cả địa danh trên quả đất đều có sự tích, đều là sáng tạo của con người. Gọi sai mà nghe gần gũi, dễ thương, yêu mến chi lạ..
Chỉ có Nhà Thơ Tố Hữu gọi địa danh này chuẩn mà thôi: Sông Bến Hải bên bồi bên lở/ Cầu Hiền Lương bên nhớ, bên thương...

  Gửi bởi: Lão Trang - 16/11/2008

Lão xin có lời bàn thế này. Trong truyền thống, mỗi tên đất, tên sông thường xuất hiện rất ngẩu nhiên, do thói quen hoặc do bắt đầu từ ai đó chợt gọi lên thôi. Ví như đèo Mụ Dạ, cầu Rác v..v..Riêng về tên sông thì thờng như thế này. Mỗi con sông thường đèo bồng rất nhiều tên. Nó chảy qua làng nào, miền đất nào thì kéo theo tên đất đó. Vì vậy, sông Bến Hải là khi đi qua làng Bến Hải. Còn khi đi qua làng Hiền Lương, người dân ở đó lại gọi là sông Hiền Lương. Như vậy cũng chẳng có chi nghiêm trọng cả.
  Gửi bởi: Thân Thơ - 16/11/2008

Những gì tôi biết về tên của một con sông, chiếc cầu... nên viết lên đôi lời vậy. Tôi không bàn đúng hay sai, không bình luận gì hết. Ai đọc nó tất hiểu được ngọn nguồn.
Vì đây là những địa danh mang tính lịch sử, văn hoá, ... nữa.
Nhà sử học, nhà văn, nhà thơ... lại càng phải đòi hỏi sử dụng chính xác !

  Gửi bởi: Moon - 16/11/2008

Chú Thân Thơ nói đúng đấy.Chú Đức nói cũng khá có lí.Thôi cứ ghi nhận .
nhưng mà cháu thấy cũng có nhiều người nhầm lẫn như bài hát có lời "sông Hiền Lương mang nổi đau chia cắt 20 năm dằng dặc  nổi chờ mong...."

  Gửi bởi: Moon - 17/11/2008

Nói đến sông Moon nhớ đến đò mà nhớ đến đò thì phải có  người lái đò nên chợt chạnh lòng nghĩ đến 20/11 sắp đến Moon xin chia sẻ với đồng nghiệp bài thơ cũng chợt thoáng đến mộc mạc như chính Moon vậy .
Những chuyến đò em đưa
Những chuyến đò em lặng lẽ đón đưa
Giữa núi rừng Trường Sơn vẫn xuôi mái đẩy
Chở đầy ước mơ nuôi hồn thơ trẻ
Vẻ bến bờ ,ươm hạnh phúc ngày mai!

Dẫu một nắng hai sương vẫn miệt mài
Giáo an chung tay dệt mùa vàng cho bản
Chẳng ngại gió ngàn tiếng em ngân vang mãi
Xóa tan đói nghèo ,gieo cho bản niềm tin.

Những chuyến đò em tôi đã sang sông
Có nhớ chăng công người xưa chèo chống
Giữa mênh mông cả biển trời kiến thức
Và sâu thẳm bạt ngàn những tình thương?

Em tôi ơi hỏi có còn vấn vương
Những kỉ niệm cô dầm sương ,ngậm nước
Để cho em hôm nay một trời mơ ước
Có thước nào đo đặng được lòng cô?

Tâm hồn sáng trong em cô đã tô
Với con tim chứa chan trời nhiệt huyết
Và những đêm thâu thức cùng trăng khuyết
Đếm ánh sao trời gởi giáo án đến em.

Dệt những vần thơ,chở những câu ca
Mang lời ru trong êm đềm cánh võng
Rực trong tim những khát khao cháy bỏng
Muôn nổi  nhọc nhằn mà vẫn cười vui.

Giữa núi rừng em là đóa hoa tươi
Đẹp nhất trong muôn thiên nhiên khoe sắc
Muốn sang sông cầu kiều xin hãy bắc
Để em tôi vững lái những chuyến đò!
Xin được góp ý .Khuya rồi Moon không kịp chỉnh sửa.



  Gửi bởi: PHam-Q--A -THư - 17/11/2008

GỞI NGA
Thư  Đã nhân đựoc thơ và ảnh của Nga rồi nhung bàn luận thì có lẽ mời Nga vao blog.com.vn/mongdoidep hon chúng minh sẽ tâm tư với nhau.Nói chung như những bài Nga  đã đăng trên Wep bác Xuân Đức đều hay và có ý nghĩa. Thư cảm nhân được.
Trong blog minh mình có bài tự bàn luạn bào chữa cho  thơ của minh đó. Nga có thể đọc và bàn luận  . Chúc Nga thành cong vu vẻ

  Gửi bởi: Ngân Huyền - 17/11/2008

Moon à! Ngân Huyền nhận được ảnh rồi. Bài thơ của Hn về 20/11 vẫn mang 1 âm hưởng buồn.Mình đáp lại 1 chút nhé:        Tự thuật
Học trò mới giờ đã thành trò cũ
Cuộc đời mình biết bao chuyến đò qua.
Mái tóc xanh bụi thời gian phủ trắng
Viên phấn mòn màu bảng cũng bạc phau.

  Gửi bởi: Ngân Huyền - 17/11/2008

Moon à! Tả về Khe Sanh cho NH nghe đi.
  Gửi bởi: Tui - 17/11/2008

A lô a lô Tam "T" nam TST(chú Tễu ,Tiếp và Trai Tơ )đâu rồi?Có muốn xem mặt Tứ nữ TST không?Hãy mau xuất hiện.Còn anh Hoài không có vần "T" thôi thì chịu khó làm phu quân của bọn tui cũng được .Kha khaTongue out
  Gửi bởi: Traito - 17/11/2008

Ui trời! Trần Hoài sướng hung hè? Tui đổi Tê Tê cho Trần Hoài nha?
  Gửi bởi: A Thư - 17/11/2008

anh Hoài là Trần hoai đó sao ? goi anh ấy vô đi không có anh Trần Hoài mất zui dó bon em hỏng chơi với 3 anh đau lẽ đôi lắm
  Gửi bởi: PHam Quynh Anh Thư - 17/11/2008

gởii moon ban vao blog.com.vn/moonqt sau đó gõ mật khẩu rồi viêt bài hay copy dán bài đều được tùy thích ban có thể tham khảo blog xung quanh ,muc kết ban dùng để kêt bạn như mục liên kêt vậy mà. mục Đăng ảnh , vidiô cũng vậy có muc hộo thu là tin nhắn bí mật còn bình luận thi cứ viết sẽ rõ nhưng dùng đẻ bình bài người khác vây Chúc Nga thành công THÔNG BÁO BLOg của Nga blog.com.vn/moonqt
  Gửi bởi: Moon - 17/11/2008

Nhắn N H,để hôm nào rảnh Moon sẽ tả cho .Mà nhờ anh Hoài ấy ổng mới đi KS về đó -nhà văn sẻ tả hấp dẫn hơn.
Gởi Trần Hoài,
Tối nay Moon mới đọc bài của anh được cũng khá xúc động đó.Đã lâu rồi Moon mới có dịp qua Hiền Lương ,ngắm nhìn Bến Hải rất muốn làm 1 bài thơ nhưng mà ...chưa thực hiện được biết đâu tối nay khó ngủ mai sẽ có thơ cũng không chừng.(Hôm qua chùi xong cái nhà Moon làm được bài thơ về nhà giáo đó)hi.hi.

  Gửi bởi: Ngân Huyền - 18/11/2008

Trai tơ tưởng xem mặt tụi"Tứ nữ sơn trang" dễ vậy sao? cứ đủ voi chín, ngà gà chín cựa như Moon nói thì mới được xem.He he. Hãy đợi đấy!
Anh Hoài mới đi Khe Sanh về à.Viết bài về Khe Sanh hay vào nhé. Tả cho em biết Khe Sanh thế nào nhé.Trai tơ đang đổi tên cho anh kìa.

  Gửi bởi: Moon - 19/11/2008

Chúc mừng
anh Xuân Vũ ,
Ngân Huyền
nhân 20/11.
Thân ái .

  Gửi bởi: Moon - 20/11/2008

Tôi tưởng tượng và xin phụ họa thêm một khía cạnh ,một trong những mất mất trong chiến tranh mà người phụ nữ là người chụi thiệt thòi nhất .Đâu đó trong những câu chuyện hay trong những bài thơ ,bài hát tôi đã từng nghe từ thủa nhỏ .
THÌ THẦM VỚI HIỀN LƯƠNG
Chiều nay đến với Hiền Lương
Mưa chi ướt đẫm lời thương thủa nào
Diết da nỗi nhớ cồn cào
Lời trao chưa gởi bởi rào cách ngăn
Bây chừ em phải mần răng
Để cho chàng hiểu nổi lòng em đây?
Lời thương em gởi áng mây
Để cho chàng thấy nẻo đường hành quân
Lời yêu em gởi gió chiều
Để ru chàng ngủ trưa hè bức oi
Vấn vương chẳng nói nên lời
Mà mong trọn kiếp trọn đời có nhau
Chiến tranh mang nặng nổi đau
Người đi em đợi nhuốm màu tóc xanh
Hai mươi năm trong mong manh
Em chờ người suốt năm canh mỏi mòn
Hòa bình rạng rỡ nước non
Riêng mình em vẫn lòng son đợi chàng
Lời yêu giờ đã muộn màng
Bên chàng đã có một nàng sánh đôi
Tim nàng rạn những phai phôi
Môi nàng nén chặt vì ai nhạt nhòa
Dòng sông kia vẫn hiền hòa
Mà em tôi bỗng mắt òa lệ cay
Chiến tranh ai biết ngày mai
Người không nhớ nữa trách ai bây giờ?

  Gửi bởi: Ngân Huyền - 21/11/2008

Moon à bài thơ hay và nghe âm vị chua xót quá.Đúng là muôn nẻo tình đời
  Gửi bởi: Moon - 24/11/2008

                   VỚI CỬA TÙNG CHIỀU NAY
Chiều nay sóng nói gì?
Mà lòng em quặn đau
Cửa Tùng ơi !lệ rơi
Tiếc một thời son trẻ!

Dòng sông không lặng lẻ
Biển nổi sóng cồn cào
Bãi tắm đẹp thủa nào
Đã chìm vào dĩ vãng!

Sao vậy hỏi tại răng?
Hàng cây buồn ủ rũ
Lũ còng sóng cuốn trôi
Dạt nơi nào trú ngụ?

Bãi cát ngày xưa cũ
Trưa hè rặng phi lau
Tất cả đã tan mau
Hóa đục ngàu màu sông.

Sao nước không còn trong ?
Phải chăng vì bực dọc
Bờ cũng đau đớn khóc
Cứ khuyết dần ,khuyết mòn.

Cửa Tùng như héo hon
Hỏi ai còn muốn đến
Nếm vị măn mà cay
Cho thêm khát cháy lòng?

  Gửi bởi: Moon - 24/11/2008

Theo nguyện vọng của Ngân Huyền
Moon tả Khe Sanh đây:
KHE SANH HÔM NAY
Khe Sanh trời se lạnh
Mây phủ ,sương mà giăng
Sau những nẻo đường làng
Văng vẳng tiếng ê a.

Cà phê vẫn ra hoa
Quả đầu mùa chín bói
Rực đỏ trời mái ngói
Sự sống vẫn hồi sinh!

Những thiếu nữ xinh xinh
Tươi sắc má đến trường
Xe bon bon trên đường
Chở tình duyên xuôi ngược!

Chợ,trạm,trường ,điện,nước
Không thiếu một thứ gì
Cuộc sống mới như ri
Theo Moon cũng tạm ổn.

Nếu sau này có vốn
Cho nó khang trang hơn
Giữa núi rừng Trường Sơn
Biết đâu hơn phố thị?
hI hi



  Gửi bởi: Ngân Huyền - 28/11/2008

Cảm ơn moon nhé, 2 bài moon gửi hay.Mình thích.Mình sẽ chép bài Khe Sanh vì đó là cậu tặng mình mà.Lúc nào rỗi lên mạng chát nha.


  Gửi bởi: Lê Hoàng - 29/11/2008

Lời chúc muộn
                  Tặng Cô giáo Moon
Hóa ra Moon là Cô giáo
Mải lái đò ở Khe Sanh
Yêu đời, yêu nghề, yêu trẻ
Say sưa phố núi ngọt lành

Một vầng trăng yên phố núi
Gợi nhớ Mảnh trăng cuối rừng
Gót son chắc còn vẫy gọi
Bao người đến với Khe Sanh!

Dù em là Hằng hay Nguyệt
Đã dời gót đến Trúc Sơn
Dù qua Hai mươi, mười một
Cũng xin gửi một chút lòng!

Chúc Moon muôn năm vẫn thế
Sáng trong, tròn trịa giữa trời
Dù có khi đầy khi khuyết
Tình yêu vẫn chẳng hề vơi!







  Gửi bởi: Lê Hoàng - 29/11/2008

Xin chào Cô giáo Moon. Thú thiệt, từ lâu cái tên Moon đã làm thức tỉnh rất nhiều những kỷ niệm tuyệt vời trong tôi. Nay lại được biết Moon là cô giáo Anh văn, tôi càng thêm xúc động, tìm đọc những dòng cô viết và như gặp lại mình. Tình cảm trong sáng và chất thiệt của Moon với Khe Sanh làm tôi đọc mãi bài  KHE SANH HÔM NAY. Tôi có sửa lại vài chút, chỉ mong nó đúng ý Moon.

Trời Khe Sanh se lạnh
 Mây phủ,sương giăng giăng
 Sau những nẻo đường làng
 Vẳng ê a tiếng trẻ

 Hoa cà phê trắng nở
 Chín bói quả đầu mùa
 Mái ngói đỏ rợp trời
 Đang hồi sinh đất mẹ!

Xinh xinh bao thiếu nữ
 Tươi sắc má đến trường
 Xe bon bon trên đường
 Chở tình duyên xuôi ngược!
...
Cái ý "xe...chở tình duyên xuôi ngược" thật ngộ, không biết mấy người nhìn thấy?
Tôi thành thực xin lỗi nếu làm cô giáo bận lòng!

  Gửi bởi: Moon - 29/11/2008

Sao mà xin lỗi Moon nhỉ?Moon chỉ mong được chia sẻ là tuyệt rồi huống chi còn được khen.Bác Lê Hoàng (Moon không biết xưng hô sao -mong thông cảm)sửa thế Moon thấy rất thích.Moon làm vội nên cũng không nghiền ngẫm lắm .Chủ yếu là giao lưu và thông tin với bạn NH.Không ngờ còn có người quan tâm.Moon mới làm blog nếu rảnh thì mới bác xem góp ý cho Moon.
Địa chỉ là: blog.com.vn/moonqt.
Rất mong được giao lưu và học hỏi.Cảm ơn nhiều bác nhé!Sao bác có kỉ niệm gì với từ moon à?hay là với Khe Sanh?Moon thắc mắc sao mà bác comment khi nào cũng có một đoạn chữ chi lạ rứa?
Mail của Moon là:agn.moon@yahoo.com.vn.      Đ/c chat là :agn.moon
Thân ái

  Gửi bởi: Moon - 29/11/2008

Hóa ra bác còn tặng Moon cả 1 bài thơ nữa mà Moon không biết.Rất cảm ơn nhé!Thật ra Moon có "tâm trạng"nên nhiều khi hơi lạm dụng trang này không biết có ai đó khó chịu không nữa .Mong hãy thông cảm cho Moon bởi Moon cô đơn lắm.Nhiều khi Moon quên rằng mình đang đứng trước rất nhiều người mà cứ say sưa với tâm sự vậy.Khi nào rảnh Moon sẽ đối lại sau.

Wink

  Gửi bởi: Moon - 29/11/2008

Gởi Lê Hoàng
Moon đây thiệt là cô giáo
Nhưng còn mơ làm nhà báo ,nhà thơ
Cuộc sống làm Moon trăn trở
Vậy nên là cô giáo vẫn làm thơ
Hay hão huyền ,lại mộng mơ
Nên thích thơ chẳng vô cớ tí nào
Chân trời hạnh phúc  nơi nao
Moon đây đã khuyết khi nào đầy đây?
Dẫu rằng dạy toàn chử Tây
Nhưng mà tiếng Việt vẫn say vẫn cày
Vườn ươm thơ Moon chăm cấy
Để ngày mai chút lộc nẩy với đời!
Wink

  Gửi bởi: Ngân Huyền - 29/11/2008

Tặng Moon, dù bài thơ chẳng hay.
Vầng trăng một nửa
Chênh chếch phía cuối trời
Sáng trong và hiền dịu
Ôi nửa vầng trăng xa
Như đò ai dang dở.
Mái chèo con sóng bạc
Lóng lánh giữa đêm hè
Đưa tìm ta một thủa
Cập đến bờ bến mơ.
Ôi vầng trăng dang dở
Chênh chếch phía cuối trời
Sao tròn rồi lại khuyết
Để mãi còn bơ vơ.
Không được hay cậu bỏ quá nhé

  Gửi bởi: Lê Hoàng - 29/11/2008

Nói với Moon

Thuở anh lên chín, lên mười
Khe Sanh đã trở thành nơi gửi hồn
Như nghe trống trận Gio an
Nghe kèn thắng trận Trị Thiên vọng về

Anh chưa được đến Khe Sanh
Chưa nghe dẫu một tiếng đàn Ta lư
Chưa từng nếm vị ngọt lừ
Của cà phê đắng mọc từ đạn bom
Mà sao rạo rực trong lòng
Mà khao khát lắm ánh trăng quê người

Thương em, anh gọi em: Moon
Lọt lòng đã cậy tình thương của Dì
Rồi từ nơi ấy em đi
Em mang bao nỗi đam mê dâng người
Dâng anh năm tháng tuyệt vời
Mà sao nỡ nửa cuộc đời…em đi!

Bao ngày cách trở sơn khê
Như đang lạc lối bộn bề mưu sinh

Bỗng đâu vút một tiếng đàn
Gọi bao kỷ niệm xuân xanh trở về

  Gửi bởi: Lê Hoàng - 29/11/2008

Gửi Moon!
Trước hết, mong Moon, Lão Trang và cả những ai có đọc các comment của tôi hãy tha thứ cho tôi, vì chẳng hiểu sao cái Win của máy tôi bỗng giở chứng khi cứ "phơi ruột" ra như thế. Chắc khí hậu Tp HCM không thích hợp với nó chăng? Cách đây mấy ngày, khi còn ở nhà, nó đâu ốm yếu vậy. Tôi chỉ biết dùng "tứ đại văn phòng", còn lỗi này thì đành bó tay. Ai biết, xin chỉ dùm, tôi rất biết ơn.
Nói với Moon

Ngày nào lên chín, lên mười
Khe Sanh
đã trở thành nơi gửi hồn
Như nghe trống trận Gio an
Nghe kèn thắng trận Trị Thiên vọng về

Anh chưa được đến Khe Sanh
Chưa nghe dẫu một tiếng đàn Ta lư
Chưa từng nếm
                        vị ngọt lừ
Của cà phê đắng
                             mọc từ đạn bom
Mà sao
              rạo rực trong lòng                               
       khao khát lắm
                               ánh trăng quê người

Thương em,
anh gọi em: Moon
Lọt lòng
              đã cậy tình thương của Dì
Rồi từ nơi ấy
                    em đi
Em
mang bao nỗi đam mê
                      dâng người
Dâng anh
năm tháng
     tuyệt vời
Mà sao nỡ
nửa cuộc đời…
em đi!

Bao ngày cách trở sơn khê
Như đang lạc lối bộn bề mưu sinh

Bỗng đâu vút một tiếng đàn
Gọi bao kỷ niệm xuân xanh trở về...

  Gửi bởi: Đất Vĩnh - 30/11/2008

Tất cả chúng ta đều là những tay vi tính cừ khôi

  Gửi bởi: Moon - 30/11/2008

Gởi Ngân Huyền
Cuộc đời Moon xẻ làm đôi
Nửa cho quá khứ ,nửa thì tương lai
Vầng trăng kia khuyết vì ai
Tình yêu giờ đã phôi phai mất rồi
Đừng nhắc chi nữa người ơi
Mà lệ Moon lại tuôn trào ướt mi!!!!!!!!!!!!!
............
Cảm ơn Ngân Huyền đã tặng mình bài thơ đầy tình cảm như thế.

  Gửi bởi: Moon - 30/11/2008

Gởi Lê Hoàng
Chút ngậm ngùi gạt nước mắt rơi
Moon lại vui mà làm thơ tiếp
Bởi tình yêu  đề tài muôn kiếp
Cứ mới hoài chứ chẳng photo.

Moon không ngờ Lê Hoàng giỏi thơ
Viết hay lại còn tình cởm nữa
Yêu Khe Sanh dẫu chưa từng đến
Mến người mà đã biết tên chưa?

Moon làm Hoàng nhớ chuyện ngày xưa
Ngây thơ câu chuyện tình lãng mạn
Chàng yêu đương thương nhớ nàng moon
Rầu làm sao bỗng nàng biến mất!

Đâu còn mối tình đầu ngây ngất
Người đi vầng  trăng  như khuyết lấp
Giữa phố phường người ,xe tấp nập
Mà lòng chàng nghe những nát tan!

Ngày mai nắng đẹp sương mù tan
Chàng lại  bên người yêu sánh bước
Cuộc sống muôn màu đang phía trước
Ước một thời giờ kỉ niệm thôi!

Thời gian trôi dẫu có phai phôi
Làm sao quên được mối tình đầu
Nàng giờ lạnh lẽo nơi bể dâu
Hỏi chàng sao ấm được lòng đây???

  Gửi bởi: Ngân Huyền - 30/11/2008

Hì. Ngân Huyền cũng muốn moon tiếp tục vui và làm thơ càng hay hơn.Chào

  Gửi bởi: Hoang Lề - 01/12/2008

Tôi đã đọc bài thơ Moon gửi tặng. Xin gửi lại mấy câu, lấy gần như nguyên vẹn từ bài của Moon. Đừng cười tôi nhé. Thiếu vốn quá mà!
Tặng Moon

Ngậm ngùi gạt nước mắt
Moon lại say với thơ
Chuyện tình yêu muôn thở
Có xưa cũ bao giờ


Mối tình đầu ngây ngất
Trăng khuyết. Vỡ tan rồi.
Giữa bộn bề tấp nập
Mà sao mình đơn côi!

Mơ sương tan, nắng đẹp
Để sánh bước cùng người
Cuộc sống dục bước tiếp
Kỷ niệm nặng đời ai!



  Gửi bởi: Votinhghequa - 01/12/2008

Hai trăng khuyết gặp nhau
Thành trăng tròn vành vạnh
Trúc Sơn Trang hữu tình
Trở thành nơi hò hẹn.

Thơ qua rồi thơ lại
Thành một góc riêng tư
Thương Trần Hoài cứ tưởng
Chuyện sông Hiền năm xưa.

Chuyện ngoài lề bài viết
Ta gửi qua hộp thư
Nên chăng như thế nhỉ?
Có vài lời xin thưa!

  Gửi bởi: Moon - 01/12/2008

Gởi Le Hoang
Cảm ơn anh Le Hoang đã tặng Moon bài thơ rất hay.Rảnh Moon sẽ đối lại sau nhé.
Moon mới làm blog mới mời anh vào xem và góp ý cho Moon nhé. Đ/c :cogiaomn.vnweblogs.com
Ui chao bữa nay bị áp lực ghê nghe Moon cứ sợ bị sư phụ bắt lỗi chính tả .Moon rất lúng túng ở dấu hỏi ,ngã và x,s rồi d,gi lắm.he he

  Gửi bởi: "Tiếp..." - 01/12/2008

Phúc đáp bác Lê!Đồng kính... thổ lộ với quý bạn bè!
Cảm ơn bác Lê trước đã. Cảm ơn nhiều.
Bác Lê bây giờ là khách tích cực cửa TST rồi đó. Xin chúc mừng bác Lê.

Một ý nữa "Tiếp.." tôi muốn chia sẻ, ngoài cái vụ đánh máy vi tính và các lỗi sắp xếp ký tự ra, đó là: trình bày câu, đoạn, và bài viết, sao cho dễ bắt mắt, không phân tán.
Thí dụ: bài thơ của bác Lê gửi Moon có cách trình bày bậc thang, song khoảng cách giữa các câu nó xa nhau quá, nên, bài thơ vừa là nức thang nên bị kéo doãng ra.  Đọc nó không được tiện cho lắm, vì phải rê chuột xuống liên tục, với lại tùy từng màn hình hiển thị của các máy tính khác nhau và trang thiết kế khác nhau nên sẽ không tiện khi đọc.
Để tránh "doãng" ra đó, bác Lê chỉ cần khi xuống câu, đừng nhấn "Enter" mà nhấn "Shift Enter" đồng thời. Tránh được cái gọi là "lỗi doãng dòng".
Mọi người thử xem, trình bày thế có đẹp không? Ít ra thì nó cũng tập trung, dễ đọc.

Còn khi nào cần các đoạn (paragraph) tách ra để diến đạt các ý khác nhau, lúc đó mới "Enter".
Ở trên trang của TST, để dể đọc, và bắt mắt, có thể sử dụng thêm các phím phong chữ, màu sắc, để nhấn mạnh, thể hiện ý của người viết.
Thí dụ: chọn màu "blue" là dịu mắt nhất, dễ đọc.
Đôi lời vậy.
Đối với nhiều người là thừa, nhưing thừa hơn bỏ sót!

"Kính!
"Tiếp..."

  Gửi bởi: Moon - 01/12/2008

Gởi chú Đức và bạn đọc TST
Moon mới có blog mới rất hân hạnh được chú và mọi người ghé thăm và góp ý .
Đ/c: cogiaomn.vnweblogs.com

  Gửi bởi: Bạn qua trang - 01/12/2008

Moon, Lê Hoàng và Ngân Huyền!
Các bạn đối đáp và thơ phú, bày tỏ tình cảm với nhau trên TST như thế là được, nhưng các bạn quên mất đây là một diễn đàn văn học của một nhà văn có tên tuổi, hãy gửi email cho nhau hoặc có trang cá nhân của các bạn chứ . Không sợ bác Đức , Trần Hoài nạt hay răng?
Vài lời góp ý...

  Gửi bởi: Lê Hoàng - 01/12/2008

Mải vui  nên trót lỡ đà
Cúi xin Trang chủ bỏ qua đận này!
Ghi lòng tạc dạ từ đây
Xin bác Đức với Trần Hoài đừng la
Hiền Lương vẫy gọi hồn ta
Khe Sanh, Bến Hải...cũng là quê hương...

  Gửi bởi: Moon - 01/12/2008

Gởi chú Đức và bạn đọc TST
Xin thành thật xin lỗi chú và mọi người về sự vô duyên của Moon .Mong mọi người thông cảm và hiểu cho.
Bị phê bình Moon đây không tự ái
Nhưng mà lòng cứ ái ngại xiết bao
Giã biệt nhé Moon về với trăng sao
Bao giờ trái tim lành Moon trở lại.
Bye!

  Gửi bởi: ANH THU - 02/12/2008

Moon mà về với trời sao
Anh Thư Đây cũng xuyến xao nỗi lòng
Tứ nữ bây chừ còn không?
Thương ai phận bạc má hồng phôi pha
Đã bao ngày tháng trôi qua
Đã là kết nghĩa sao mà vội xa
các bác góp ý  thôi mà
Chúng ta khắc phục tà tà moon ơi
ngày mai về với  cỏi trời
Moon cho Thư gởi vài lời với nghe
Chúc moon vui vẻ khỏe nghe
 Tểu mà mò tới cứ nhè gọi Thư
hề hề
 Mình thấy các bác góp ý rất đúng ,mà Thư và anh H Đ mắc lỗi nhiều nhất nên im lặng tự sửa chữa, các bác Trai tơ, thậm chí bác Thọ ,Thần Thơ, Tểu ví như câu "chao nghiêng" viết thành "trao nghiêng" "om sòm" viết thành "om thòm" các cây viết già đó mà cũng vướng nữa là chúng ta
 Thứ nhất do chúng mình quá "siêu" máy tính
Thứ nhì bọn mình dân miền trung không phân biệt dấu hỏi ,dấu ngã ,
Thứ 3 chữ quá nhỏ,
 Thứ tư vì ăn cắp chút thời gian của nhà và của nước như bác Trai tơ chẳng hạn
Thứ 5 cái thứ quên đánh dấu khiến "em đang ở trường,muộn lắm rồi" thành "em đang ở truồng, muốn lắm rồi"
Đây là vấn đề đem bàn luận, góp ý chứ có chỉ trích gì ai đâu .
Cảm ơn bác Tiếp nếu không có bác thì bọn cháu đâu biết cách dò lỗi
 Đề nghị bác  Xuân Đức post  cách sửa lỗi chính tả lên để ai tải về nhà nấy, nghiên cứu ,hoc tập. Nếu như chúng ta không sửa gấp thì người ngoài, người  lần đầu vào mạng họ có cảm thông cho mô. Mà họ chê cái bọn văn nghĩa như vậy mà cũng lên mạng, báo , đúng không các bác?. Cái gì cũng từ từ đúng không Các bác XD và bác Tiếp trực tính?
Cháu xin lĩnh hội và quyết tâm sửa chữa  bằng được nếu không sửa làm sao thành công được
 làm sao đó để đừng ai chê chúng mình và có chê thì chê ít thôi hi hi
em viết thế anh Tểu thương yêu của em đừng giận mà bỏ mạng...( inter net) nhé
(cháu có 2 điểm :một điểm 9 và một điễm 1hi hi)

  Gửi bởi: Đất Vĩnh - 02/12/2008

 Gởi  bác votinhghequa
Bác vô tình ghé qua
Thì xin mời ghé lại
kẻo sơn trang nhớ hoài
bài cứ gởi hộp thư
tâm sự gởi nơi này
Có đôi chút giải bày
làm chi mà ngúy ngoáy
Sợ khổ thân chủ thôi

  Gửi bởi: Đất vĩnh - 02/12/2008

Sửa lỗi chính tả

Hôm nay vợ thương tình
Thưởng cho giờ vi tính
Vợ mãi xem truền hình
Còn mình thì gõ phím
Dò con chuột bướng bỉnh
Từng nét chữ xinh xinh
Hiện ra ôi đẹp quá !
***
Nhưng sai lỗi chính tả
Gặp bác Tiếp nhà ta
Trị cho , ôi khiếp quá
Moon lên  với Hằng Nga
Anh Thư thì sợ quá
Hữu Đạt thì mắt hoa
Trai tơ tóc trắng xoá
Chú Tểu:  “ thôi thôi mà
Om thòm chi dữ quá”
***
Dù tay mỏi mắt hoa
Không thể nào  xí xoá
Nhớ lên mạng phải là
“Sửa ngay lỗi chính tả”
Để sơn trang chúng ta
Tấp  nập người vào ra
Thế thì  ôi thích quá !
Ha , ha , ha , ha , ha
***
Chỉ có lỗi chính tả
sửa khó chi đâu mà
Tất cả bạn và ta
Thi nhau sửa chính tả
Ha, ha, ha, ha ha…





  Gửi bởi: li - 13/05/2012

Tôi rất thích bài hát "câu hò bên bờ Hiền Lương"

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan