Truyện ngắn - Cao Hạnh
Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà họ lại gặp nhau. Hai con người ấy cùng chung một làng, học một lớp, yêu một người và đã từng quyết tử với nhau trên hai chiến tyến. Đó là Cường-một thương binh quân giải phóng, Tá-một phế binh quân đội Cộng hòa miền Nam.
Năm tháng biệt ly, Tá vào Nam, Cường ở lại quê, tưởng như suốt đời không bao giờ gặp lại, thế mà hôm nay trong cuộc thi thể thao dành cho những người khuyết tật, họ lại trở về làm đấu thủ của nhau. Nghĩ cũng buồn cười, thế giới có hàng tỷ người, sao lại có những cuộc đời cứ vướng víu lấy nhau, tưởng chừng như không thể nào bứt ra được. Có phải đó là sự đưa đẩy của số phận hay điều bí ẩn của đất trời?...
Họ nằm rạp trên xe lăn, đầu nhoi ra phía trước, hai tay quặc quặc lăn bánh, bắp thịt vặn cuộn lên, mình mẩy hai người bóng nhẩy mồ hôi. Đến khi hai chiếc xe đều tách ra khỏi đội hình, vượt xa một quãng thì họ đã phát hiện ra nhau, trái tim họ dồn thêm nhịp đập! Dốc hết sinh lực cho phía trước.
Ở đọan 4 km về phía đích :
- Đ.mẹ thằng Cường! Tao đã nhìn ra mặt mày rồi. cái thằng có đôi mắt sáng rực như hai đốm lửa, cứ chăm chăm nhìn về phía trước, có bao giờ tao nhầm lẫn được đâu. Mày là thằng hiếu thắng. Từ nhỏ trong các cuộc chơi mày có bao giờ chịu thua. Tao nhớ có lần trong cuộc đấu vật, tao đã bị mày hạ thủ. Tao điên tiết chồm dậy cắn vào tay mày, máu chảy ròng ròng mà mày không khóc, cứ đứng nhìn tao với đôi mắt rực lửa. Còn tao lúc bấy giờ cứ gào thét, phỉ nhổ vào mặt mày rồi bỏ chạy về nhà mách mẹ. Thế rồi... đến lúc lớn lên hai đứa cùng yêu một người và mày đã hạ nhục tao trước tình yêu. Tao thật đau đớn và nhục nhã biết từng nào khi cuộc đời tao đã mất cô ấy. Cô ấy là cả thời trai trẻ của tao. Ôi... người con gái mắt trong, có đôi môi đỏ thắm. Ta khao khát xiết em vào bộ ngực trần để cho em quằn quặn đau đớn trong ta, lúc ấy ta mới đã. Thế nhưng... mối hận này phải trả! Tiến!
- Tá... tại sao mày lại cố tình lẫn tránh tao. Dẫu sao chúng mình vẫn là tình bạn, tình đồng hương. Hai đứa đã sinh ra cùng một thời, đã có với nhau biết bao kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ. Chao ôi! Nếu bây giờ chúng mình được trẻ lại, được trở về với tuổi thơ thì tao sẽ nhường cho mày đánh ngã tao ba keo để mày khỏi khóc nhè. Còn chuyện tình yêu... Mày đừng trách tao. Chúng ta là hai thằng đàn ông. Thằng nào có khả năng làm chồng hơn thì đàn bà họ sẽ chọn.
Nói cho sòng phẳng ra mày là thằng đàn ông nhưng chưa xứng một đấng nam nhi nên cô ấy bỏ mày là phải. Tuổi trẻ mày lang bạt kỳ hồ suốt ngày uống rượu bê tha ngòai quán, ai đến động mày chửi bới, đánh đập, cô ấy có cảm tình với mày sao được? Mày đến với cô ấy bằng sự dục vọng điên cuồng chứ đâu bằng nỗi khát khao đắm đuối của tình yêu. Tao là một thằng đàn ông kém sự mạnh mẽ nhưng hơn hẳn mày cái mãnh liệt của tình người. Cô ấy yêu tao không chỉ bằng trái tim cô ấy, mà còn bằng trái tim mọi người. Chính vì vậy mà dẫu bị ép buộc vẫn đợi chờ tao đến ngày chiến thắng. Tao đã lấy cô ấy làm vợ. Thực lòng, nhiều khi tao cũng thấy thương hại cho mày. Nhưng tình yêu chẳng ai nhường ai được, mà có nhường đi chăng nữa nó sẽ bị nhốt trong cái lồng trái tim... Còn hôm nay, chúng ta đã già, đã tàn tật. Tàn tật thì có trò chơi của tàn tật. Và tất nhiên là tao không nhường cho mày vì đây là danh dự.Vượt!
- Tá... tại sao mày lại cố tình lẫn tránh tao. Dẫu sao chúng mình vẫn là tình bạn, tình đồng hương. Hai đứa đã sinh ra cùng một thời, đã có với nhau biết bao kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ. Chao ôi! Nếu bây giờ chúng mình được trẻ lại, được trở về với tuổi thơ thì tao sẽ nhường cho mày đánh ngã tao ba keo để mày khỏi khóc nhè. Còn chuyện tình yêu... Mày đừng trách tao. Chúng ta là hai thằng đàn ông. Thằng nào có khả năng làm chồng hơn thì đàn bà họ sẽ chọn.
Nói cho sòng phẳng ra mày là thằng đàn ông nhưng chưa xứng một đấng nam nhi nên cô ấy bỏ mày là phải. Tuổi trẻ mày lang bạt kỳ hồ suốt ngày uống rượu bê tha ngòai quán, ai đến động mày chửi bới, đánh đập, cô ấy có cảm tình với mày sao được? Mày đến với cô ấy bằng sự dục vọng điên cuồng chứ đâu bằng nỗi khát khao đắm đuối của tình yêu. Tao là một thằng đàn ông kém sự mạnh mẽ nhưng hơn hẳn mày cái mãnh liệt của tình người. Cô ấy yêu tao không chỉ bằng trái tim cô ấy, mà còn bằng trái tim mọi người. Chính vì vậy mà dẫu bị ép buộc vẫn đợi chờ tao đến ngày chiến thắng. Tao đã lấy cô ấy làm vợ. Thực lòng, nhiều khi tao cũng thấy thương hại cho mày. Nhưng tình yêu chẳng ai nhường ai được, mà có nhường đi chăng nữa nó sẽ bị nhốt trong cái lồng trái tim... Còn hôm nay, chúng ta đã già, đã tàn tật. Tàn tật thì có trò chơi của tàn tật. Và tất nhiên là tao không nhường cho mày vì đây là danh dự.Vượt!
Ở đọan 3 km về phía đích
Mày định vượt tao ư? Thế ra mày sinh ra trên đời này để làm người chiến thắng? Thắng trong trò chơi trẻ con! Thắng trong tình yêu! Thắng trong cuộc chiến.
Ngày ấy tao không quên, khi mà cuộc chiến bắt đầu xảy ra, tao vác súng theo quân đội cộng hòa, còn mày lên đường nhập quân giải phóng. Hôm ra đi hai đứa nắm tay nhau ra khỏi cổng làng, nhưng rồi tách về hai ngả. Đến lúc trở về cổng làng hai đứa lại rình rập tìm cách để bắn giết nhau. Nào có phải như trò chơi đánh giặc giả năm nào?... Tao đã vác súng lùng sục khắp bờ tre khóm mía để tìm mày, thế mà tìm không ra, chẳng biết mày trốn ở đâu. Có lẽ những lá cây ngọn cỏ hay trảng cát làng quê đã che dấu mày. Rồi... đến một ngày kia, mày lại trở về làng trong niềm vui chiến thắng, trong lồng lộng cờ hoa, bà con cô bác vẫy tay chào đón mày. Người ta công kênh mày lên. Còn tao lộc cộc đôi nạng gỗ bên lê đường, đứng cúi đầu lặng im như chiếc bóng. Bao đôi mắt mọi người khinh nhìn tao. Chẳng lẽ bây giờ tao không kiếm được một vinh dự nào để rửa nhục, để chuộc lại lỗi lầm? Vẫn là một thằng thua trận sao? Không thể được.Phóng!
- Nó đang cố vượt mình. Thằng cha này cao thủ lắm. Nó đã từng là vận động viên nổi tiếng ở khu vực mình Nam. Mình đã nghe tiếng nó từ lâu, bây giờ mới thấy hết khả năng của nó. Thế ra cái đôi tay mềm oải của nó, ngày xưa thường sải ra cho các cô gái ngả ngớn gối đầu, bây giờ lại được thay thế bằng đôi tay đồng.
Kìa!... Nó đã bám sát mình rồi. Bình tĩnh. Nhắm thẳng đường. Lính Trường Sơn! Xung phong!
Mày định vượt tao ư? Thế ra mày sinh ra trên đời này để làm người chiến thắng? Thắng trong trò chơi trẻ con! Thắng trong tình yêu! Thắng trong cuộc chiến.
Ngày ấy tao không quên, khi mà cuộc chiến bắt đầu xảy ra, tao vác súng theo quân đội cộng hòa, còn mày lên đường nhập quân giải phóng. Hôm ra đi hai đứa nắm tay nhau ra khỏi cổng làng, nhưng rồi tách về hai ngả. Đến lúc trở về cổng làng hai đứa lại rình rập tìm cách để bắn giết nhau. Nào có phải như trò chơi đánh giặc giả năm nào?... Tao đã vác súng lùng sục khắp bờ tre khóm mía để tìm mày, thế mà tìm không ra, chẳng biết mày trốn ở đâu. Có lẽ những lá cây ngọn cỏ hay trảng cát làng quê đã che dấu mày. Rồi... đến một ngày kia, mày lại trở về làng trong niềm vui chiến thắng, trong lồng lộng cờ hoa, bà con cô bác vẫy tay chào đón mày. Người ta công kênh mày lên. Còn tao lộc cộc đôi nạng gỗ bên lê đường, đứng cúi đầu lặng im như chiếc bóng. Bao đôi mắt mọi người khinh nhìn tao. Chẳng lẽ bây giờ tao không kiếm được một vinh dự nào để rửa nhục, để chuộc lại lỗi lầm? Vẫn là một thằng thua trận sao? Không thể được.Phóng!
- Nó đang cố vượt mình. Thằng cha này cao thủ lắm. Nó đã từng là vận động viên nổi tiếng ở khu vực mình Nam. Mình đã nghe tiếng nó từ lâu, bây giờ mới thấy hết khả năng của nó. Thế ra cái đôi tay mềm oải của nó, ngày xưa thường sải ra cho các cô gái ngả ngớn gối đầu, bây giờ lại được thay thế bằng đôi tay đồng.
Kìa!... Nó đã bám sát mình rồi. Bình tĩnh. Nhắm thẳng đường. Lính Trường Sơn! Xung phong!
Ở đọan 2 km về phía đích :
Thắng lợi sắp thuộc về ta! Vinh quang sắp thuộc về ta. Tao đã vượt xa mày rồi Cường ơi. Mày không thể đuổi kịp đâu. Còn một trăm mét nửa là về đến đích. Mọi người đang hồi hộp đứng chờ kìa! Đang chuẩn bị tung hoa lên chào đón ta kia! Xin chào nhé! Ông bạn láng giềng!
- Mày đừng vội mừng thầm Tá ơi. Mỗi bước đến đích còn nhiều gian khó trở ngại gấp ngàn lần. Mày chủ quan là sẽ bị thua keo nữa đấy. Dẫu tao có thua, thì tao cũng không cay cú như mày tưởng đâu.
Tao... Nào! Gắng...
Thắng lợi sắp thuộc về ta! Vinh quang sắp thuộc về ta. Tao đã vượt xa mày rồi Cường ơi. Mày không thể đuổi kịp đâu. Còn một trăm mét nửa là về đến đích. Mọi người đang hồi hộp đứng chờ kìa! Đang chuẩn bị tung hoa lên chào đón ta kia! Xin chào nhé! Ông bạn láng giềng!
- Mày đừng vội mừng thầm Tá ơi. Mỗi bước đến đích còn nhiều gian khó trở ngại gấp ngàn lần. Mày chủ quan là sẽ bị thua keo nữa đấy. Dẫu tao có thua, thì tao cũng không cay cú như mày tưởng đâu.
Tao... Nào! Gắng...
Ở đọan 1 km về phía đích :
- Sắp chiến thắng rồi. Nhưng có nên hay không? Mình là một thằng lính ngụy... Con người ta khi có điều gì đó chưa xứng đáng thì hạnh phúc sẽ đến một cách sượng sùng. Biết đâu sau cuộc chiến thắng này có người nhìn mình với đôi mắt lạnh lùng... Cuộc đời phải biết trả ơn. Nỗi cam chịu cũng là sự trả ơn...
- Mày không nhoi lên được nữa sao! Chắc vết thương đã làm mày đau đớn? Tá ơi... vết thương của mày là do tao bắn! Nhưng lúc ấy tao không bắn mày thì mày giết mất đồng đội của tao. Lẽ nào tao lại gây cho mày vết thương lần nữa... Ôi...
- Sắp chiến thắng rồi. Nhưng có nên hay không? Mình là một thằng lính ngụy... Con người ta khi có điều gì đó chưa xứng đáng thì hạnh phúc sẽ đến một cách sượng sùng. Biết đâu sau cuộc chiến thắng này có người nhìn mình với đôi mắt lạnh lùng... Cuộc đời phải biết trả ơn. Nỗi cam chịu cũng là sự trả ơn...
- Mày không nhoi lên được nữa sao! Chắc vết thương đã làm mày đau đớn? Tá ơi... vết thương của mày là do tao bắn! Nhưng lúc ấy tao không bắn mày thì mày giết mất đồng đội của tao. Lẽ nào tao lại gây cho mày vết thương lần nữa... Ôi...
Ở đích cuối cùng :
Ôi mắt tôi sao tối sầm lại thế này. Chẳng biết nó đã vượt qua tôi chưa. Cường! Mày hãy đoạt lấy cái hạnh phúc của mày đi.
Đọan kết :
Tá gục đầu xuống thành xe. Hai tay buông thả, nhưng chiếc xe vẫn lăn theo quán tính, về đến đích. Mọi người reo hò chúc mừng nhưng Tá không cảm nhận được. Anh cứ nghe mọi âm thanh boong boong trong đầu. Đến lúc Tác tỉnh dậy, anh ngạc nhiên khi mọi người đứng vây quanh lấy mình, ngỏ lời chúc mừng. Và điều làm cho anh ngỡ ngàng hơn là Cường đang đứng trước mặt anh và nở một nụ cười tươi: "Mình chúc mừng chiến thắng của cậu". Tự nhiên Tá nghe trong lòng mình trào dâng một niềm xúc động. Hai người với qua thành xe ôm chặt lấy nhau. Tá nói: "Tôi đã có một lòng nhân ái nhưng anh lại có một lòng nhân ái tuyệt vời hơn".
Cường cười: Cuộc đời này chẳng lẽ cái gì mình cũng chiến thắng, hãy để cho người khác một lần...
Ôi mắt tôi sao tối sầm lại thế này. Chẳng biết nó đã vượt qua tôi chưa. Cường! Mày hãy đoạt lấy cái hạnh phúc của mày đi.
Đọan kết :
Tá gục đầu xuống thành xe. Hai tay buông thả, nhưng chiếc xe vẫn lăn theo quán tính, về đến đích. Mọi người reo hò chúc mừng nhưng Tá không cảm nhận được. Anh cứ nghe mọi âm thanh boong boong trong đầu. Đến lúc Tác tỉnh dậy, anh ngạc nhiên khi mọi người đứng vây quanh lấy mình, ngỏ lời chúc mừng. Và điều làm cho anh ngỡ ngàng hơn là Cường đang đứng trước mặt anh và nở một nụ cười tươi: "Mình chúc mừng chiến thắng của cậu". Tự nhiên Tá nghe trong lòng mình trào dâng một niềm xúc động. Hai người với qua thành xe ôm chặt lấy nhau. Tá nói: "Tôi đã có một lòng nhân ái nhưng anh lại có một lòng nhân ái tuyệt vời hơn".
Cường cười: Cuộc đời này chẳng lẽ cái gì mình cũng chiến thắng, hãy để cho người khác một lần...
Đăng ngày 13/06/2008 |
Ý kiến về bài viết | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|