( Là của tôi, không phải của Nguyên soái Giu cốp)
Hãy nhớ lại: Cách đây chừng gần một tháng, một buổi sáng trên mặt báo chí ( báo Thanh niên) có một bài kể rằng có vị Phó Chủ tịch tỉnh đi chiếc xe xịn trị giá 5 tỉ..Khi được hỏi, vị đó nói chiếc xe này là xe cá nhân mượn tạm, trong lúc tỉnh không được mua xe mới nên Công an cấp biển số xanh cho tiện việc thực hành công vụ. Chuyện ấy kể ra cũng đáng bàn, đáng phê phán, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là chuyện nhỏ..nhỏ hơn con thỏ nếu so với rất rất nhiều những chuyện quan chức tham nhũng hay lộng hành..Bài báo sau đó không hiểu sao bị gỡ bỏ..Câu chuyện cũng nhanh chóng chìm xuống bởi hàng ngày hàng giờ trên đất nước này có biết bao nhiêu chuyện kinh khủng được dư luận quan tâm hơn..Thế rồi thật bất ngờ, chừng 3 hay 4 ngày sau, đột ngột thấy Tổng bí thư yêu cầu 9 ngành vào cuộc kiểm tra ngay câu chuyện chiếc biển số xanh mà báo Thanh niên đã đưa..Thế là, như một bộc phá lệnh..hàng loạt bài báo lại ầm ầm đưa tin cùng với sự vào cuộc quyết liệt như một dòng lũ quét..Chỉ một tuần, hàng loạt vẫn đề khủng khiếp từ nhân vật Phó Chủ tịch này được phơi bày. Rồi, bộc phá lệnh thứ hai lại nổ. Hàng loạt bài báo lại chĩa họng súng vào vị cán bộ cộm cán đang run rẩy núp sau cánh gà đến mức có lời đồn là đã bị xuất huyệt dạ dày phải chạy qua tránh nạn tận Singapo..Trận chiến chưa kết thúc và có vẻ ngày càng dữ dội..
Lại nhớ: Cách đây ba tháng, người dân Hà Tĩnh một sáng tỉnh dậy bỗng bàng hoàng, ngơ ngác như gặp phải sóng thần. Cá ở Vũng áng chết trắng bờ..Chưa ai kịp hiểu chuyện gì xẩy ra thì báo chí cấp tập đưa tin: cá Quảng Bình chết. Cá Quảng Trị chết. Cá Thừa Thiên Huế chết..Còn hơn cả tiếng vó ngựa giặc Nguyên năm xưa..Thảm họa lan nhanh đến chóng mặt khiến gần 300 km bờ biển bắc Miền Trung tan tác..Ngạc nhiên vì cái thảm họa không hiểu từ đâu giáng xuống. Ngạc nhiên hơn là thấy báo chí kêu van ầm ầm mà tuyệt nhiên không hề thấy một động tĩnh gì của các cơ quan chức năng cấp TW. Giữa những ngày sôi sục như bị giặc càn vào làng ấy, bất ngờ xem bản tin buổi tối thấy Tổng Bí thư đến thăm Hà Tĩnh, vào thăm khu kinh tế Vũng Áng. Tháp tùng có đủ các khuôn mặt lãnh đạo Hà Tĩnh. Đón các vị lãnh đạo cao nhất nước có đủ bộ sậu của Công ty Pomosa..Đoàn vừa đi, vừa chỉ trỏ, thuyết minh, rất vui vẻ và tự hào..Xem hình ảnh trên TV có cảm giác tất cả các vị khách trong đoàn ( kẻ cả lãnh đạo Hà Tĩnh) hình như chưa hề biết gì về câu chuyện thảm họa môi trường đang xẩy ra. Tuyệt nhiên không hề có câu nói hay thái độ xúc cảm gì..
Tất nhiên sau đó..đến mức độ tiếng kêu dậy đất, nỗi đau dậy trời thì Chính phủ và các bộ ngành xuất hiện..Rồi thành lập các đoàn khoa học, mời cả quốc tế nữa..Vân vân..Cuối cùng, chờ mãi, chờ mãi..cũng đến lúc phải kết luận. Cái kết luận khoa học đúng y chang như suy nghĩ đơn giản của hàng triệu nhân dân cả nước trước đó.
Trước khi kết luận, Chính phủ ra chủ trương hỗ trợ cho ngư dân mỗi người 15 kg gạo và 5 triệu đồng. Sau kết luận, dân yên tâm chờ khoản đền bù của Pomosa..
Đến nay đã gần 3 tháng, cả một vùng biển miền trung dằng dặc vẫn hoang lạnh như trong vùng dịch hạch..Tất cả sự sống hầu như chưa thể hồi sinh. Tuy nhiên, người dân đã bình tĩnh lại, không còn hốt hoảng, choáng váng như những ngày đầu. Bình tĩnh và bắt đầu đặt ra một câu hỏi: Vì sao? Vì lẽ gì mà họ phải gánh chịu thảm họa kinh hoàng đấy? Pomosa là thủ phạm..nhưng vì sao tên thủ phạm này lại được ngồi xồm ngay ở vùng đất đặc biệt quan trọng này? Báo chí một lần nữa lại lật dở lại quá trình dắt tên tội phạm này vào nhà của cả một thế lực, một tập đoàn lợi ích. Và, có một nhân vật tiêu biểu, nổi trội trong phi vụ này, nhân vật cũng run rẩy lẩn trốn báo chí không khác gì cái ông Bộ trưởng ở cái vụ Biển số xanh kia..Điểm khác biệt, nếu vị kia lẩn trốn trong nhà, và nếu tin đồn có thật thì phải chạy qua tận Singapo để trốn, thì cái vị này lại lẩn trốn ngay trong hội trường Quốc hội..Và có cảm giác rằng, cái chỗ ẩn trốn đó rất an toàn..Có lẽ..chẳng ai có thể làm gì được, trừ phi.. Trừ phi thế nào nhỉ?
Nhớ lại tất cả những sự kiện đấy, tôi bỗng suy ngẫm ra điều này. Chuyện thảm họa môi trường xẩy ra với hơn 4 triệu dân miền trung chắc chắn nghiêm trọng gấp ngàn lần cái biển số xanh kia chứ. Giá như, Tổng bí thư chỉ cần nói một câu thôi, một lần thôi ( không cần đến 2 lần như vụ biển số xe), rằng yêu cầu các cơ quan cần điều tra làm rõ trách nhiệm những cán bộ vi phạm, xử lí nghiêm..Đại để thế, chung chung thế cũng được, thì có lẽ câu chuyện hôm nay đã khác rồi..Than ôi, điều giá như ấy tuyệt nhiên không xẩy ra. Đến tận giờ này, tuyệt nhiên vẫn chưa hề nghe NGƯỜI thốt ra một câu, một chữ nào?
Xuân Đức.