Tác giả: Xuân Đức
Áp lực nào dồn máu anh lên não
Anh ra đi không trối lại một lời
Trời Lâm Xuân bất ngờ tắt gió
Bao bạn bè ngơ ngác gọi : Lễ ơi !
Sao không về sớm hơn với cát, với đồi
Ham chi chốn chân trời, góc bể
Vui thú gì mấy phường, mấy hội
Mình chơi sao nổi đám đại gia !
Danh tiếng làm chi, bằng hữu chi mà
Thơ côi cút như gà con lạc mẹ
Người Quảng Trị nói tiếng quê trọ trẹ
Không thể như zầy rồi chẳng zầy đâu .
Nụ cười vẫn hiền như màu lá dâu
Đất Cửa Việt mỡ màu ươm chồi nhỏ
Anh khôn thiêng hãy mang về dưới đó
Đỡ cô đơn thêm một kiếp phiêu bồng.
Đăng ngày 26/07/2008
Anh ra đi không trối lại một lời
Trời Lâm Xuân bất ngờ tắt gió
Bao bạn bè ngơ ngác gọi : Lễ ơi !
Sao không về sớm hơn với cát, với đồi
Ham chi chốn chân trời, góc bể
Vui thú gì mấy phường, mấy hội
Mình chơi sao nổi đám đại gia !
Danh tiếng làm chi, bằng hữu chi mà
Thơ côi cút như gà con lạc mẹ
Người Quảng Trị nói tiếng quê trọ trẹ
Không thể như zầy rồi chẳng zầy đâu .
Nụ cười vẫn hiền như màu lá dâu
Đất Cửa Việt mỡ màu ươm chồi nhỏ
Anh khôn thiêng hãy mang về dưới đó
Đỡ cô đơn thêm một kiếp phiêu bồng.
Đăng ngày 26/07/2008
Ý kiến về bài viết | ||||||||
|