Thursday, October 8, 2015

QUYÊN - Chương VIII


Tiểu thuyết- Nguyễn Văn Thọ

Chương VIII
Kumar đứng lặng im, bàng hoàng trước cái giường nệm trống, chẳng còn Quyên nằm tại đó. Còn Thanh Vân? Anh nghĩ.Kumar nhao tới phòng trẻ sơ sinh. Cái giường cũi trắng muốt nhỏ bé chỉ còn lại chiếc gối bé xinh xinh sực lên mùi sữa. Không còn Thanh Vân nữa! Kumar cúi xuống, anh như kẻ mất hồn, sờ tay xuống tấm ráp, nơi bé Thanh Vân buổi chiều hôm qua, anh vào thăm còn thấy nó nằm đó giơ bàn tay nhỏ xíu hồng hào, cổ tay bụ bẫm, những búp tay cụng cựa , ngo ngoe. Mùi thơm quen thuộc, mùi sữa hoi hoi, vơ vẩn còn xót lại đâu đó thoang thoảng làm anh buồn nao.

Không bác sĩ và hộ lí nào biết người mẹ trẻ người Việt kia đã bế đứa con bỏ trốn đi đâu? Kumar cũng không thể lí giải được, vì sao cô ấy lại bỏ đi? Anh quá bất ngờ và không lường trước ra tình huống này. Cô ấy đi đâu? Cô ấy là người lớn, dù ngoài trời giá rét băng tuyết, bỏ đi cũng không sao, còn đứa trẻ? Nó bé xíu như con thỏ non thế kia. Mùa đông về rồi! Ngoài trời có hôm lạnh dưới âm năm độ. Có đêm âm mười hai độ. Làm sao mà một đứa trẻ nhỏ có thể chịu được qua bốn năm giờ, trong đêm đông tuyết giá thế này? Anh buồn bã rời bệnh viện. Chiếc xe mô-tô thùng, có dòng chữ da cam "Pizza tươi", mấy lần nổ máy rồi lại tắt máy. Anh chần chừ, nửa muốn đi nửa lại chẳng biết đi đâu, đứng yên tới nửa giờ trước cổng viện. Tay đặt lên tay lái, anh cứ để mặc gió lạnh lùa vào cổ áo, nhìn vào bóng đêm thăm thẳm, lòng buồn tê tái.
Thủơ nhỏ, Kumar được giáo dục rằng, đã là người đàn ông Sri Lanka không bao giờ được bỏ cuộc, như con hổ đuổi theo con nai trong rừng, như con rắn bành săn con cầy trên cây, như con sấu dìm mình trong nước ngầu đục hở đôi mắt mồi thao láo nín chờ con hoãng và, bất chợt nhao lên dìm chết mồi săn thịt trong khúc sông sâu ngầu bọt. Cũng thời thơ ấu, Kumar theo cha suốt mười ba ngày nằm phục, theo dấu con hổ dài hơn hai mét, bắn hạ nó, rửa hờn cho đàn cừu của gia đình bị hổ xé thây bẩy con trên sườn núi Tisikora.
Kumar chạy lòng vòng qua mấy phố rồi đến trại tị nạn. Không thấy cô ấy. Anh lại lái xe rời trại chạy một lượt khắp thành phố tìm Quyên. Đêm ấy, tới quá nửa đêm, tuyết lại lững thững, chầm chậm tựa như lão trời già rũ chăn nệm, làm tung toé bông xốp đầy trời. Những đợt tuyết nhẹ như tơ, bông lớn, bông nhỏ đụng vào cửa kính xe tan ngay. Quyên bé bỏng và yếu ớt như bông tuyết nhỏ bay trong gió! Giờ em ở đâu, hay em tan ra vào đâu rồi?
Cả tuần liền sau đó, sớm nào Kumar cũng đi tìm mẹ con Quyên. Anh hỏi thăm tất cả các cảnh sát gặp được. Hỏi thăm tất cả những khách hàng quen thuộc ở thành phố, rằng có ai trông thấy một người đàn bà Việt Nam nhỏ bé, trên tay có một đứa trẻ sơ sinh, đi trong đêm ấy không? Mấy lần, anh mừng rỡ đuổi theo lưng một phụ nữ nhỏ bé tóc đen nhanh nhánh. Anh vượt lên rồi thất vọng ngỡ ngàng khi nhận ra người đó không phải Quyên. Trở về, anh thẫn thờ, buồn hơn và lập tức có cảm giác như đánh mất cái gì. Sau hôm ấy, Kumar lại ngồi bên bức tượng Phật và thầm cầu nguyện. Ngay cả trong mơ, anh cũng thấy đứa trẻ và khuôn mặt Quyên hiện lên. Anh đâu có tình yêu với Quyên. Chỉ giản đơn là thương mẹ con cô ấy. Nhưng anh yêu đứa bé, thuộc cả tiếng khóc của nó hơn hai tháng nay. Tình cảm ấy ai tinh đời sẽ thấy quan đôi mắt của anh, những khi anh bế nó trên tay, nhè nhẹ hát lên bằng tiếng mẹ đẻ một điệu hát mà lời ca vu vơ, như từ đâu sâu thẳm trong tiềm thức ùa ra:
Anh đừng nghĩ là anh đã chiếm được nơi này  
Hãy lên ngựa phi nước đại  nghe gió thổi bên tai  
Có thấy không, bình nguyên, những dải rừng trải rộng tận chân trời  
Những đám mây vẫn tự do bay trên đầu và mặt trời lẫn trăng sao còn đó... 
Thấy không, mùi cỏ thơm theo gió từ những cánh đồng thổi lại  
Con hổ ở trong rừng. Con nai ở bên suối và những con ong nhởn nhơ trên khắp mặt đất. Không phải của anh...
Suốt hai ba tháng liền sống trong tình trạng như vậy, Kumar vẫn không thể nào dứt bỏ được hình ảnh về Quyên và nhất là đứa trẻ mà anh gắn bó, yêu thương như nó là con của anh.
Hãy thông cảm cho Kumar. Ở thành phố hẻo lánh này, anh không có một đồng bào của anh. Không có bạn thân để chia xẻ. Người thầy dậy tiếng Việt già cùng trại tị nạn, người bạn có thể tâm tình, sau bốn năm theo một quầy bán quần áo ngoài trời không chịu được giá lạnh và không có kinh nghiệm chống lạnh, đã suy thận cấp tính và mất cách đây không lâu. Những khi anh buồn, anh chỉ biết tha thẩn trên các đường mòn quanh nơi anh sống và, đôi khi, anh trở nên lẩn thẩn, hành động như hồi còn bé xíu, ra trước hiên nhà nói chuyện với một cái cây.
Có một lần, trong đêm, anh mơ thấy Quyên và con cô. Trong giấc mơ anh thấy Quyên ôm con chạy trên một cánh đồng đầy rắn độc. Trước mặt anh, khi đó, khốn nạn thay, lại có một cái vực rất sâu, làm anh không thể nào qua được, để tới bên mẹ con Quyên. Anh thét lên. "Quyên, quay lại đây!" Anh nhìn rõ những con rắn vươn cổ lên như muốn mổ vào đôi chân hồng hồng, bụ bẫm của đứa trẻ. Anh thấy bầy rắn nhung nhúc thi nhau quấn chầm chậm vào chân Quyên, rồi quấn chặt cả thân hình kiều diễm cô. Kumar thét lên: "Quyên!". Tiếng thét làm anh sực tỉnh.
Kumar ngồi dậy. Quanh anh, bóng tối dầy đặc và không gian cực kì im ắng. Mồ hôi anh túa ra đầm đìa. Anh lấy giấy lau mồ hôi và đứng nhìn ra cửa sổ. Đường phố, hai bên là những dãy nhà cao tầng đứng xin xít, phố như một cái ống, để hút những cơn gió hu hú thổi. Tiếng gió dập vào cửa kính, lọt qua cửa sổ hé mở nghe rõ mồn một. Gió cuốn theo cơ man nào tuyết trắng. Những con gió tuyết miên man, biến cả dãy phố thành dòng sông trắng toát, mù mịt, cuồn cuộn trôi, miên man chảy, làm anh rùng mình. Trong cơn gió trắng tinh ào ào bay dọc phố ấy, hình ảnh Quyên và con cô cứ chập chờn, chập chờn ẩn hiện.
Kumar lên giường nhắm mắt lại. Đã hai giờ sáng mà không sao ngủ tiếp. Anh trằn trọc tới sáng..
Sau đêm mơ ấy, Kumar luôn trong tâm trạng bất an. Buổi trưa đi đưa bánh Pizza giữa trời băng tuyết, lạnh đến âm bẩy tám độ, mà anh cứ thấy lòng dạ bồn chồn, chẳng yên như có lửa đốt. Buổi chiều, mấy lần, anh nhầm lẫn khi trả lại tiền thừa cho khách hàng. Anh có linh cảm, Quyên và đứa trẻ đang ở đâu đó rất gần. Lại tưởng tượng, cảm thấy, hình như Quyên và con cô sắp gặp sự gì chẳng lành ở nơi nào đó.
Tối đi làm về, khuya lắm rồi, mà anh lại dành thời gian để ngồi bên tượng Phật. Thậm chí anh ngồi lâu hơn mọi tối. Nhắm mắt lại, Kumar tập trung tâm trí, giữ lặng một niệm, cầu Phật Bà ra tay cứu độ.
Trong tâm thâm anh, sự mong ước ấy, như ngọn lửa luôn cháy, trong cả ý thức và vô thức. Dường như đó thuộc về bản ngã của anh, một con người luôn hy vọng và tin tưởng điều tốt lành sẽ tới cho người khác. Cái niềm khao khát âm ỉ trong anh dành cho mẹ con Quyên, ở những ngày ấy, khi hoàn cảnh bên anh không có một người thân, hình như xuất phát từ một cái gốc thăm thẳm, không chỉ dành cho riêng ai, đã gìn giữ cất giấu lâu lắm trong tâm hồn, nay chỉ là điều mơ ước cụ thể hơn mà thôi. Kumar tâm niệm rằng, những mục tiêu người ta đạt được trong đời sống, vốn chỉ là tương đối. Tất cả cái gì thuộc về nỗ lực cá nhân để đạt được đều là điều bình thường. Nó chỉ giúp người ta tồn tại. Ở nó, người ta không thể tìm thấy hạnh phúc bền vững, dài lâu, bởi thế giới luôn bất an, do chiến tranh bất kì, do biết bao thiên tai, dịch bệnh! Theo anh, hạnh phúc thực sự của mỗi kẻ tha hương như anh, chỉ có thể là trạng thái lâu dài, bền vững, khi biết nhận ra, tìm thấy ở trong chính niềm vui, sự may mắn của người khác, của đồng loại. Đó là nguồn vui vô bờ Kumar cảm thấy, đã tìm thấy ngày Quyên hồi sinh, tỉnh dậy. Thế mà, không hiểu sao cô ấy bỗng dưng mất tích? Cô ấy đem theo cả đứa trẻ có bàn tay xinh xẻo, bụ bẫm, có đôi mắt đen trong veo và nụ cười làm anh tan hết mệt mỏi sau mỗi ngày làm việc căng thẳng triền miên.
Buổi tối hôm sau, Kumar đi đưa bánh muộn hơn mọi đêm. Chuẩn bị ra về, lại có khách hàng gọi điện tới đặt năm ổ bánh nóng và đồ uống. Giao bánh xong, Kumar gọi điện thoại, báo cho chủ tiệm bánh rằng, anh về nhà luôn, không quay lại tiệm nữa. Chẳng là cuối tháng trước, anh đã thuê được một căn hộ hai phòng, trên tầng hai chung cư Nam thành phố, cách trại cũ chỉ có vài cây số. Đêm đêm, dù về muộn, anh vẫn tranh thủ thu dọn, sơn, dán giấy lại tường nhà tường bếp và sắp xếp cho căn hộ trở nên gọn gàng, sạch sẽ, ấm áp hơn, không tuyềnh toàng như phòng anh khi ở trại. Đêm nay, anh muốn vẽ nốt bức tranh tường trong phòng khách. Kumar vẽ không tồi. Những mảng xanh biểu tả rừng. Dăm con nai đang gặm cỏ và một con hổ. Anh bắt chước các hình ảnh, những con vật từ những bức tranh hay phù điêu ở các đền miếu quê anh. Những hình ảnh ăn sâu vào tâm trí từ khi còn là trẻ thơ, nay được Kumar nhớ lại, vẽ ra trên bức tường lớn nhất của phòng khách. Anh muốn, ai vào căn hộ anh, cũng nhận ra, đó là cánh rừng quê hương anh. Gian phòng này của một người Sri Lanka. Những màu sắc nguyên, tương phản, xanh, đen, đỏ và vàng phân định trên bức tranh nói hộ anh điều ấy.
Trước đây một tháng, ông chủ hiệu bánh đã sắm cho anh chiếc xe V.W Gold đã cũ. Có ô-tô, Kumar không phải chịu đựng cái giá buốt hắt thẳng vào mặt, ngấm vào thân thể làm anh đau đớn mồi khi trở trời, trong nhiều đêm đưa bánh nữa.
Đêm nay, nhiệt độ ngoài trời dễ tới âm mười độ. Lạnh tới độ, khi gạt nước không bật vài giây, đã xuất hiện trên mặt kính sau và trước ô-tô một lớp băng mỏng. Dầu là trong xe, anh luôn bật nấc hơi sưởi thổi hơi nóng hết cỡ.
Đường phố về khuya như hệt một thành phố chết. Các cửa hàng ca-fê, tiệm ăn, quán Bier đêm đã đóng cửa từ lâu. Quang cảnh thành phố im lìm như tranh vẽ! Đèn đường hắt xuống mặt đường những quầng sáng tròn lành lạnh và thứ ánh sáng của các loại biển hiệu quảng cáo vàng hay da cam hắt ra trên hè phố nom cũng nhợt lạnh ung ủng làm sao.
Ô-tô Kumar chạy qua tiệm ăn nhanh Asian. Anh thoáng ngạc nhiên: "Muộn thế này, quá giờ đóng cửa lâu rồi, sao tiệm vẫn sáng đèn?" Kumar bỗng nhìn thấy bóng ai đó từ tiệm ăn vội bước ra, đi như chạy dọc phố.
Dưới những hàng cây lê đã trút hết lá, toàn cành khẳng khiu, trơ khấc, chua chúa vươn hằn trên vòm trời đêm đầy ánh sao, bóng một người thui thủi đi trong đêm đông dưới hàng cây, nom nhỏ bé, hiu quạnh.
Xe giảm ga. Tới gần hơn, anh nhận ra dáng một người phụ nữ nhỏ nhắn. Anh giật mình, nhíu mày: "Hay là cô ấy?" Cái bóng chợt vấp chân, ngã sấp xuống mặt đất. Anh nhấn ga lướt tới. Kumar mở to mắt trong đêm tối. Người anh tìm kiếm mấy tháng nay, như một giấc mơ hiện ra kia chăng? Anh vội dừng xe, mở cửa, nhẩy ngay xuống vỉa hè.
"Quyên! Quyên chăng?" Óc anh bừng lên hy vọng.
Kumar quả là có con mắt tinh như cú trong rừng đêm.
Người đàn bà nhỏ bé ấy chính là Quyên.
Cô soài ngã, nằm trên mặt đất lạnh ngắt, thở hổn hển. Đôi tay Quyên vẫn ôm ghì lấy đứa con và đứa trẻ chắc cũng bị đau, chợt khóc ré lên.
-Quyên! Có phải Quyên? Kumar run run, tiến nhanh lại, khe khẽ gọi.
Thực ra, bấy nay Quyên đã quên sự ám ảnh của tay da đen làm cô hoảng sợ mà chạy trốn khỏi bệnh viện. Nghe tiếng người gọi, cô quay sang, ngước mắt lên và nhận ngay ra gã da đen hôm nào. Quyên giật thót người. Không ngờ đêm nay cô lại không may tới vậy! Quyên thoáng nghĩ. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Vừa thoát khỏi quán ăn nhanh, nơi xảy ra án mạng, Quyên lại gặp ngay kẻ đã làm cô sợ hãi mấy tháng trước. Vẫn bộ mặt đen như than lẫn vào bóng đêm và hàm răng trắng ởn như ma hiện hình. Nhưng Quyên chẳng còn hơi sức nào mà chạy tiếp nữa. Mọi việc diễn ra ở nhà Phi và quãng đường hơn trăm mét bế con đi như chạy vừa rồi, làm cô không còn đủ sức đứng lên.
Quyên ngồi dậy. Cô nựng đứa con trong tay. Cô tự nhủ mình hãy bình tĩnh lại và làm như không để ý tới sự có mặt của gã da đen. Đứa trẻ vẫn khóc vóng lên. Tiếng khóc giữa phố đêm thanh vắng nghe như cấu vào lòng cả hai người, Quyên và cả Kuamar. Kumar bước lại sát Quyên. Anh muốn bế lấy đứa trẻ, đỡ cho Quyên. Nhưng Quyên vẫn giữ chặt nó. Cô hơi nhíu mày và xiết thêm đôi tay, như sợ gã da đen cướp ngay con trên tay cô. Cái xiết ấy làm đứa trẻ phản ứng, rãy rụa và khóc thêm.
-Yên nào, yên nào! lá là la... lá la...! -Kumar chợt đưa bàn tay vỗ nhẹ vào tấm chăn bọc đứa bé, anh cúi xuống nhè nhẹ hát lên bài ca quen thuộc ngày nào anh vẫn hát cho đứa trẻ. Bàn tay anh nhờ đen nhưng lòng bàn tay trắng, những ngón tay ấm dờ nhẹ vào cái má còn nguyên dăm giọt nước mắt.
Kì lạ thay! Cái giọng dịu dàng, âm âm, âm ấm của gã da đen vừa cất lên, lại làm cho đứa trẻ nín ngay. Nó giương to đôi mắt nhìn Kumar, hình như nó còn nhận ra hơi thở của người quen. Đức trẻ có đôi má bầu bĩnh còn long lanh giọt lệ, vừa khóc đây thôi, chợt hé nụ cười.
Sự lạ kì này, có thể tương tự, tựa như trường hợp con người ta trong trạng thái nửa tỉnh, nửa mê, bỗng tỉnh giấc bởi nhận ra, dầu mơ hồ, từ thăm thẳm kí ức ùa về, giọng của một người ruột thịt thân yêu, hay của một người bạn tin cậy.
Đứa trẻ ngưng khóc! Liệu phải chăng, nó đã nhận ra, cái hơi quen thuộc xưa của người đã biết bao ngày nâng niu nó, bế ẵm rồi ve vuốt cái má bầu bầu thơm nức của nó? Có phải chăng, nó cũng nhận ra, giọng người quen thuộc, trong ba bốn tháng, từ khi nó lọt lòng, đã ở bên nó, vui chơi với nó, hát cho nó nghe những bài ca như gió thảo nguyên thoảng thổi êm êm, mươn man nhè nhẹ, những âm thanh đầu tiên gõ vào tâm hồn trẻ thơ, làm cho nó cười và đăm đăm nhìn Kumar hát. Điều ấy là sự thật, xảy ra nhiều đêm, nhiều ngày, cả những khi nó thức hay khi đã chìm vào giấc ngủ tự nhiên, trong lời ru ca của Kumar...
Quyên hết sức ngạc nhiên khi đứa con cô không khóc nữa Cô nhìn thấy con cô giương to đôi mắt đen lay láy nhìn Kumar trong đêm tối. Cô ngước lên thoáng nhìn Kumar và bỗng nhiên bớt đi nỗi sợ hãi vài giây trước đó, lúc Kumar xuất hiện.
Người ta, trong trường hợp của Quyên, nhu cầu tồn tại ở bản năng mạnh mẽ và chính điều ấy thường chỉ ra ngay một lối thoát, khi người ta ở thế cùng, để chọn đúng con đường ít hiểm nguy hơn cả. Cô vừa chạy trốn khỏi nơi xảy ra án mạng. Giờ gặp Kumar bất ngờ như vậy, thực ra cô vẫn sợ. Nhưng có lẽ, nỗi sợ hãi với vụ án mạng nơi Phi gây ra lớn hơn. Nhất là khi đứa trẻ nín bặt khi nghe thấy giọng nói của Kumar, phần nào đã trấn an cô. Linh cảm mách bảo cô, điều gì đó về sự an lành của con. Có thể vì thế, lúc Kumar nâng cô dậy, Quyên không một phản ứng, ngoan ngoãn đứng lên.
-Em đi đâu đêm hôm thế này? Kumar đỡ đứa trẻ và hỏi.
Quyên không trả lời. Cô quay lại nhìn về tiệm ăn. Trong cô, dăm tích tắc thôi, loé lên ý định: "Phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây!" Thế là cô chủ động kéo tay Kumar:
-Nhanh lên! Hãy cho tôi rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt!
Kumar hành động như một cái máy. Anh vội vàng mở cửa xe. Vội vàng kéo tay Quyên đưa lên xe và, vội vàng nổ máy, đấm số xe. Chiếc ô tô nhỏ của anh êm êm trườn trên đường và phóng vút đi, để lại dọc phố một làn khói mỏng lơ lửng trên mặt đường đen nhanh nhánh. Pha đèn ô-tô ấy chiếu loang loáng, hắt ánh lên trên mặt đường muôn vàn tia sáng rọi ngược lại, như ai trong đêm tối đã rắc đầy vụn thủy tinh trên mặt đường khi hơi sương tuyết vẫn đang loang chảy ướt đầm phố đêm.
* * *
Không đầy nửa giờ sau Quyên đã ngồi trong căn hộ của Kumar. Trước đó, trên đường về căn hộ, cả Kumar và Quyên đều trông thấy hai chiếc xe cảnh sát và một xe cứu thương không rú còi. Chúng bật đèn xanh, vàng, đỏ nhoe nhóe, nhấp nháy, chạy như cơn lốc cuốn ào về hướng tiệm ăn của Phi. Lúc lướt qua dãy xe cảnh sát và cứu thương chạy ngược, Quyên giơ tay ôm chặt lấy ngực. Cô tưởng trái tim cô muốn vỡ tung ra.
Chỉ tới tận khi họ vào trong căn hộ của Kumar, khi đứa con đã được Kumar vỗ về và đặt trên tấm nệm trắng tinh, thơm phức của anh, Quyên mới bình tĩnh chút ít và chợt nhớ tới việc vừa xảy ra và lo âu cho Phi.
Không biết cô bỏ chạy như vậy có đúng không? Bỏ một mình Phi ở lại, người đã đùm bọc mẹ con cô bao nhiêu ngày nay, cứu cô khỏi giây phút ê chề nhục nhã, người đã cắt giây trói và nâng cô đứng dậy, giục cô chạy trốn, liệu cô có bất nhẫn quá không? Ngồi một mình trong phòng, khi Kumar nấu vội mì cho bữa ăn muộn, Quyên cứ thấy trong đầu cô hiện lên khuôn mặt dài dại, tái xám của Phi và cả bãi máu sậm đỏ lênh loang tràn chảy trên mặt sàn. Quyên bỗng ôm mặt.
-Ăn đi cho nóng em! Thôi đừng lo lắng buồn gì nữa. Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Hãy nói cho tôi nghe! Kumar đặt hai bát mì lên bàn và đưa cho cô thìa, dĩa nói tiếp: "Em hãy bình tĩnh lại. Ăn đi đã và kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra!"
Cũng phải lát sau đó Quyên mới bình tĩnh lại, đôi vai cô không còn run lên từng chặp nữa.
Cô quay sang nhìn Kumar.
Đôi mắt của gã rất hiền. Cái miệng rõ tươi. Dưới ánh đèn, giờ đây nước da Kumar sáng ra, chứ không đen xì như trong đêm tối. Không hiểu sao, ngày xưa mình lại sợ gã vậy? Cô tự hỏi mình.
Quả thực, xét về các nét trên khuôn mặt Kumar, nếu loại bỏ nước da đen, thì anh rõ ràng nom vừa rất đàn ông lại vừa thanh thoát, chẳng khác gì một người Việt. Tóc Kumar đen. Khuôn mặt trái xoan, cái cằm chẻ. Đôi mắt đen, lông mày cũng như tô than, màu mắt, con ngươi giống như mắt người Việt. Mũi anh cao và thẳng chứ không tèn tẹt như đa số con trai Việt, lại cũng không cao ngồng, nhọn hoăn hoắt, hay khoằm khoằm  như mũi bọn Tây. Đôi môi hình trái tim và có sắc hồng chứ không có những tia máu như cô tưởng tượng.
Con người ta như vậy đấy. Cùng là Kumar thôi, khi trước, lúc cô vừa thoát khỏi cái chết, với sự ám ảnh của những bất hạnh khi vượt biên, hoặc sau những sự chuyện bẽ bàng chua cay, khi gặp người chồng bạc bẽo và tàn nhẫn, tạo nên cảm giác về Kumar thật khác với cảm giác đối diện trước Kumar bây giờ. Giờ đây, sau sự hốt hoảng khi chạy trốn khỏi tiệm ăn, trong nỗi sợ hãi bị trả thù, nếu Y quay lại -như Phi nói- và cả nỗi lo sợ nếu cô rơi vào tay cảnh sát, cô bỗng thấy Kumar không còn đáng sợ như xưa nữa.
Quyên để nguyên bát mì không đụng tới. Cô không thấy đói. Có bụng dạ nào để ăn trong hoàn cảnh này. Quyên không nên dấu Kumar làm gì! Nghĩ vậy, cô cắn môi, suy nghĩ một lát rồi thong thả, bình tĩnh kể cho Kumar nghe mọi chuyện đã xảy ra với cô.
Kumar im lặng ngồi nhìn Quyên không chớp, lắng tai nghe không sót một từ trong câu chuyện Quyên kể.
Mọi câu hỏi của Kumar bấy nay lần lượt được giải đáp.
Tất nhiên, cô không nói về nỗi sợ hãi và những cảm giác của cô gặp Kumar, tưởng tượng anh hung dữ ra sao, trong mơ. Cô nói, lí do bỏ viện, vì cô sợ gặp người chồng cũ. Cô kể cho anh nghe về Phi, những tháng ở đó ra sao và không hề che dấu việc cô không kiềm chế được, đáp lại tấm lòng của Phi, như sự trả ơn cho Phi như thế nào.
Kumar đã sống ở Đức quá lâu, lại ở trại với người Việt cũng quá lâu, nên anh hoàn toàn hiểu được tình cảnh của Quyên. Người ta, mà phụ nữ Việt Nam vốn duy tình lắm. Sự thiên về duy cảm của họ trong cách nghĩ và nếp sống, luôn luôn có hai mặt. Ở trong những hoàn cảnh cùng quẫn hay đặc biệt, trái tim họ run rảy, mong manh dễ vỡ và rất dễ lại rơi vào những cạm bẫy hay ngộ cảnh trớ trêu, để bước chân lầm lỡ...
-Khi bà ta nhao tới, chắc định đẩy anh ta ra để chạy trốn, đã đâm trúng con dao Phi cầm trong tay. Bà ấy ngã vật xuống. Tôi thấy anh Phi sững sờ vài giây rồi quăng con dao đầy máu xuống và ôm lấy đầu. Con tôi lại khóc. Anh ấy đứng dậy, tới bên tôi. Anh cắt dây trói cho tôi. Tôi thực hoảng sợ vô cùng, vì lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như thế. Nhìn thấy vũng máu lớn, tôi hoa mắt, choáng váng gần như ngã khụy. Nhưng tôi khẳng định, như tôi đã nhìn thấy rõ, Phi là người vô tình chứ không cố sát. Cái bà ấy tự lao vào dao. Bà ấy tự lao vào dao- Quyên buồn bã nhắc đi nhắc lại, kể với Kumar như nói với một quan tòa-Tôi không thể nào làm gì hơn là ôm chặt lấy con tôi mà khóc. Phi cứ đi đi lại lại trong phòng và như chợt tỉnh ra, anh ấy lấy một cái rap trắng trong tủ của tôi phủ lên người chết. Rồi anh ấy đẩy tôi đi xuống thang gác, bảo tôi bế lấy con chạy đi. Thực ra tôi chẳng biết chạy đi đâu cả. Nhưng anh ta bảo, thằng Y có thể quay trở lại bất ngờ và giết tất cả. Tôi vô cùng hoảng sợ. Thế là tôi vơ vội mấy thứ và bỏ chạy khỏi nơi đó. Tôi biết chạy đi đâu đâu. Nhưng tôi sợ. Sợ lắm.
Quyên ngừng nói. Cô ôm lấy ngực, thở gấp, y như sự kiện vừa xảy ra vừa mới qua vài giây thôi.
Kumar im lặng. Anh nhìn Quyên không chớp. Rõ ràng cô ta đã rơi vào một trường hợp thật khó mà tìm ra sự xử lí sáng suốt hơn.
Quyên lại cất tiếng, buồn bã nói:
-Tôi thật chẳng ra gì, bỏ lại người đã cưu mang tôi bấy nay.
Kể xong câu chuyện, Quyên như kẻ đã trút hết một gánh nặng. Bấy giờ cô mới thấy cô mệt. Như người bị rút hết cả sinh khí, thân xác cô bỗng mềm oặt và gục đầu, như cái lá héo, rũ xuống.  Đôi mắt cô giờ đây không có nổi một giọt nước mắt, khô nhưng thăm thẳm, buồn đau đớn.
Kumar rời ghế đứng dậy tới bên Quyên. Người đàn ông khác chủng tộc đặt một bàn tay lên vai cô. Bàn tay anh ấm và nặng. "Có lẽ mình chẳng nên nói gì thì hơn. Cô ta đang hoảng lọan." Anh nghĩ vậy, và rời Quyên vội tới tủ bếp, rót một cốc nước mang lại cho Quyên. "Bình tĩnh lại chút nào!" Giọng Kumar ấm và ân cần.
Ngoài phố vọng vào tiếng xe chạy gấp, có tiếng phanh rin rít trong đường cua gấp. Hình như có cả tiếng còi hú.
-Em ạ. Mọi việc để ngày mai. Em phải ra trình cảnh sát. Em là nhân chứng thứ hai, rất quan trọng sau tên bị chém kia. Cảnh sát Đức sẽ tìm ra ngay anh ta. Có làm như thế, thì mới cứu Phi được.-Kumar bình tĩnh nói- Em không có tội! Nếu là anh, khi đó, có lẽ cũng không đủ tỉnh táo và sức mạnh để ở lại và hành động hợp lí hơn. Phi sẽ hiểu...
Họ ngồi yên lặng với nhau hơn nửa giờ. "Khuya rồi. Lạnh nữa. Em đi ngủ đi." Kumar để Quyên lại trong phòng đặt đứa trẻ. Anh ra phòng khách và ngả mình trên đệm dài Đi-văng. Không hiểu sao khi đó anh lại nhớ tới câu chuyện cổ tích của tuổi thơ kể về nàng Sitamona. Chồng nàng bị giết. Bộ tộc bị truy đuổi và nàng chạy thoát mang đứa con vào rừng. Nàng đói lả và kiệt sức không có gì cho con ăn. Giữa rừng nàng quỳ xuống xin lạy đức Phật. Bỗng xuất hiện một con hổ rất lớn. Sitamona hoảng sợ vô cùng rút dao nhỏ ra dù nàng biết rằng ngay cả một dũng sĩ với một thanh gươm lớn cũng khó lòng chống cự lại con hổ khủng khiếp kia. Nhưng con hổ không ăn thịt con nàng. Nó tha con nàng đi và mất hút sau những cánh rừng. Sitamona gào khóc mãi, chạy theo dấu chân của hổ, tới một khu rừng bỗng hiện ra một ngôi chùa nhỏ ẩn mình giữa rừng. Một ngôi chùa hoang mà trên sảnh đứa con của nàng đỏ hỏn được đặt trên tấm thảm rộng mầu huyết dụ. Tại khu rừng ấy, có bao nhiêu hoa trái cho nàng lần hồi và sinh sống có sữa nuôi con khôn lớn. Và sau này, con nàng chính là chàng trai kiêu hãnh, tổ tiên của dòng họ Sinnatuerrai nổi tiếng, chinh phục toàn bộ các bộ lạc khác trên vùng đất bao la Anura. Người kể chuyện nói rằng, đó là Đức Phật đã hóa thân vào con hổ chỉ lối đưa đường cho nàng Sitamona. Nhưng có người lại giải thích rằng, đó là một con hổ mẹ, từng mất con nên hiểu được tấm lòng của nàng Sitamona và cứu nàng. Cuộc sống có những cơ duyên kì lạ để tạo nên hoàn cảnh cho những mầm thiện hay mầm ác sinh diệt mà thử thách lòng kiên nhẫn của con người. Kumar hồi nhỏ không biết tin vào giả định nào của hai giả thuyết. Ở quê anh, người ta thờ cả hổ, vậy có phải con hổ ấy là con hổ cổ xưa đã cứu nàng Sitamona hay không? Nhưng dù thắc mắc ấy chưa được giải đáp, nhưng Kumar luôn tin rằng, có thể Đức Phật là hiện thân tất cả tạo nên những cơ duyên để thử thách lòng người và vật, giúp họ nhận ra chính họ mà thoát khỏi các kiếp nạn. Giờ đây Kumar đã bôn ba nhiều, anh luôn cảm thấy điều ấy đúng và anh cố gắng biết bao nhiêu để trồi lên hoàn cảnh, bất cứ khi nào cũng cố gắng làm mọi điều tốt đẹp và tử tế. Đêm nay anh đã gặp mẹ con Quyên. Cuộc gặp này âu cũng là chuỗi cơ duyên mà Đức Phật bầy đặt ra bấy nay chăng?
Cả đêm đó anh không ngủ. Kumar miên man tính, ngày mai sẽ trình diện cảnh sát và nói gì. Anh cũng nhớ những buổi ban đầu gặp Quyên, cái đêm cô tự vẫn và nhất là khuôn mặt đẹp thiêm thiếp triền miên hai tháng của Quyên trong viện. Lòng anh nhói đau khi nhớ lại những sự việc ấy. Bây giờ mẹ con cô ta lại gặp việc trớ trêu này. Sao người ta lại có những ngộ cảnh oái oăm như thế? Mà sao bao nhiêu điều như vậy lại cứ dồn vào Quyên? Phải giúp cô ấy thôi. Anh không yêu, nhưng anh thương Quyên quá. Cô ấy làm anh nghĩ tới người chị vô vàn yêu thương đã chết của anh. Theo Kumar, thế gian sinh ra đàn ông và đàn bà cho họ gặp nhau, tan và hợp, nhưng đàn bà bao giờ cũng là người khổ nhất. Ở đâu cũng khổ. Trong hoàn cảnh nào cũng khổ, nhất là khi chiến tranh hay đói nghèo mà li loạn, thì số phận họ, đúng là như cái lá dạt trôi, trôi mãi có khi vô định trên mặt suối, rồi có ngày mủn ra, chìm xuống, rã tan vào bùn cát...
Bên phòng lớn, Quyên cũng trằn trọc mãi. Gần tới sáng, cô nhỏm dậy rón rén tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đêm phố xá của thành phố miền Tây yên tĩnh tới lạ kì. Trên vòm trời đầy những chùm sao sáng lấp lánh. Cô thấy nhớ nhà vô cùng. Giá như bây giờ cô được ở Hà Nội, trong ngôi nhà nhỏ ấy và bên mẹ, có lẽ cô sẽ gục đầu vào lòng bà khóc thỏa thê cho vơi đi hết những nỗi ê chề đau đớn và tủi nhục của một quãng thời gian tha hương cũng chưa nhiều nhặn gì. Cô đi đâu bây giờ? Nếu cô ở lại đây, liệu có nguy hiểm dẫn tới như mọi tình huống đã xảy ra như khi ở nhà Phi không? Hay là cô tới trại mới? Không được. Thế nào mai cảnh sát cũng biết cô đã có mặt bấy nay ở nhà Phi. Tới trại ấy, khi họ thẩm tra về vụ án này, tiếng Đức không biết nửa câu, cô không thể giải thích mọi việc. Vả lại, cô làm gì để có tiền thuê luật sư. Cô ở lại với Kumar, có lẽ thuận lợi hơn, nhất là thời điểm này. Thời điểm là sớm mai cô sẽ làm như Kumar dặn, trình diện để làm nhân chứng, chữa tội cho Phi. Cô không thể bỏ mặc Phi trong lúc này. Nếu vậy, Kumar rành tiếng Đức, có thể giúp cô và Phi qua cơn hoạn nạn. Nhưng ở đây, liệu có xảy ra chuyện gì như đã xảy ra khi cô trú ngụ với Phi không? Có lẽ không! Ngày trước, cô trốn chạy Kumar, không phải sự chạy trốn một con đực, mà cô bị ám ảnh bởi giấc mơ coi Kumar là ác quỷ muốn chiếm đoạt đứa trẻ. Nay cô đã cảm thấy, dù mong manh, anh ta yêu thương đứa con cô, chăm sóc nó khi cô hôn mê, lại tìm kiếm cô và nó bấy nay. Ừ, mà thân cô thì còn gì nữa để mất. Cô đâu còn là đóa hoa Đỗ Quyên trinh nguyên sang trọng. Cô chỉ là một kẻ bị hãm hiếp tới có chửa, một người vợ bị chồng khinh bỉ, đã từng tự sát không thành, lại nhục nhã ê chề ở nhà Phi... Với cô, bây giờ chẳng có điều gì lớn lao hơn đứa con của cô. Thôi cứ liều mình ở lại đây đã. Nghĩ vậy, Quyên thấy nhẹ lòng, nhắm mắt cố ngủ.
Đêm ấy không có gì xảy ra.
Cô không hề nghe bất kì tiếng động nào, ngoài tiếng gió và gần sáng cô nghe thấy có tiếng động ngoài cửa sổ. Nhìn lên, một con mèo rõ lớn, đôi mắt to xanh biếc nhìn cô không chớp. Cô nhìn rõ đôi mắt vàng như hai hòn bi lớn lóe sáng trong ánh đèn pin Kumar đưa cho cô hồi đêm.
Hồi cô nằm viện, Kumar bảo có lần bảo, anh chỉ thích nuôi chó, không thích mèo lắm. Vậy đây là con mèo hoang. Mà ở Tây sao lắm mèo hoang thế? "Đêm lạnh lắm. Sao mày cứ lang thang một mình đêm hôm thế này?" Quyên tự nhiên xót xa, thầm nói trong đầu. Con mèo hoang đưa hai chân khẽ cào vuốt vào tấm kính. Quyên nhỏm dậy, đi tới cửa, vặn chốt, mở hé cửa sổ. Con mèo nhảy phắt xuống nền nhà và đường bệ đi, ung dung chậm trãi từng bước về phía nhà bếp, như thể ngôi nhà Kumar đã quen thuộc vô cùng với nó.
* * *
Sự gắn bó của Quyên sau đêm gặp gỡ với gã Sri Lanka như số phận bầy đặt.
Sáng sớm hôm sau Kumar trình diện cảnh sát, với tư cách anh là nhân chứng gặp Quyên ngay khi cô bước ra khỏi nhà Phi. Khớp nối với giờ Phi gọi điện thoại báo cho cảnh sát rằng mình đã giết vợ, người ta xác nhận điều anh khai báo. Kumar cũng đưa ngay Quyên tới trình diện đồn cảnh sát gần nhất. Theo anh, cô là nhân chứng rất quan trọng của vụ án mạng. Tất nhiên Quyên cũng sợ, nhưng khi Kumar nói rằng, lời khai của cô có thể giúp Phi tránh được tội cố sát, Quyên đồng ý đi với Kumar tới trình diện cảnh sát.
Tất nhiên khi đi cùng anh, Quyên vững tâm hơn, nhất là vài tuần sau đó, trong quá trình thẩm vấn Quyên ở cảnh sát, anh như một phiên dịch rất thạo nghề, giúp đỡ cô khỏi sự sợ hãi và lúng túng.
Tháng giêng, người ta cũng tìm thấy thằng Y rất vô tình trong một lần kiểm tra khu chợ bán buôn Rihn 100 của người Việt Nam tại Berlin, nên vụ án nhanh chóng kết thúc điều tra, ngay sau khi lấy thêm lời khai của Y.  Việc tìm thấy Y cũng làm đám cảnh sát rất khó hiểu. Tại sao ở một góc chiếu, Y là người bị hại mà hắn im lặng, không tố cáo, phát giác, lại lẩn trốn suốt bấy lâu nay. Người ta dự kiến, có điều gì đó ẩn khuất của Y trong vụ án này và khai thác Y gần hai tháng. Cuối cùng họ cũng chỉ nhận được một thông tin đơn giản tới không thể hiểu với người Đức rằng, tôi -Y- không muốn rắc rối.
Đúng là chẳng hiểu được, khi Y khai: "Tôi đã nhìn cái ảnh trên báo chụp bà ấy nằm chết tại nhà anh Phi. Chết thì đằng nào cũng chết rồi. Nếu tôi khai báo, tôi sẽ mất thời giờ lắm" Người ta mở rộng điều tra vẫn không sáng tỏ hơn điều gì. Cảnh sát chấm dứt tìm hiểu thêm vì nhận ra cộng đồng của Y là một cộng đồng khép kín, nên khó có thể hiểu gì hơn những điều mà máy móc và phương tiện kĩ thuật có thể mang lại thông tin cho cảnh sát. Bởi vì, máy ghi âm từ xa, chương trình nghe lén điện thoại..chẳng tác dụng gì khi Y đã bị bắt. Dầu là từ các vết tích còn lại của kĩ thuật thu âm lén, họ thừa biết, Y có quan hệ khá rộng với nhiều nhân vật trong đám người Mafia Việt, đang bị theo dõi bấy nay.
* * *
Đêm trước ngày tòa xử án, Quyên trằn trọc tới sáng.
Sáng ra cô và Kumar dậy rõ sớm. Bữa sáng bánh mỳ và cả sữa tươi cũng dường như đắng ngắt.
Họ có mặt tại phiên tòa rất đúng giờ. Phút chờ đợi cảnh sát dẫn Phi tới, Quyên thấp thỏm, đứng ngồi không yên: "không biết anh ấy bây giờ hình hài ra sao?" Tới khi Phi vừa hiện ra ở cửa nách với hai cảnh sát dẫn giải, Quyên nhỏm phắt dậy và bật khóc.
Kumar ngồi bên nắm lấy tay cô, không nói một lời.
Quyên không dám nhìn Phi nữa, cô gục mặt xuống dấm dứt, để những gịot lệ chan hòa lã chã rơi.
Phi đã gầy đi nhiều, hai mắt quầng thâm và mệt mỏi. Rõ ràng Phi đã qua những ngày đầy rằn vặt và đau đớn. Đêm qua nằm nhìn trân trân lên tường trắng trần nhà, Quyên nhớ lại biết bao hình ảnh, kỉ niệm thời gian ở quán ăn mà Phi đã dành cho mẹ con cô biết bao điều tốt đẹp.
Kumar im lặng bên Quyên. Khó ai có thể biết anh nghĩ gì. Nhưng nếu quan sát nét mặt ưu tư của anh, khi anh quay sang nhìn Quyên, thì có thể hiểu, lòng anh cũng vò xé khi thấy Quyên xúc động như thế. Anh là loại người từng trải, biết kiềm chế những xúc cảm cá nhân, nhưng cũng không phải là loại người ích kỉ, chỉ nghĩ tới mình. Anh không dám chắc, Quyên đang nghĩ gì, song những việc xảy ra, kể cả tình cảm của Quyên dành cho Phi  như vậy, đều có thể hiểu được. Nếu ở trường hợp như Quyên, gặp lại một người đã vì mình mà rơi vào vòng lao lý, thì có lẽ anh cũng động lòng, chỉ có điều, anh là người con trai Sri Lan ka không dễ dàng nhỏ lệ như đàn bà mà thôi.
Phiên toà kéo dài gần hết năm tiếng đồng hồ trong buổi sáng hôm đó. Điều khó nhất là Quyên phải tường trình trước toà vài tình tiết trong buổi tối xảy ra án mạng, tình tiết trước khi xảy ra án mạng giúp họ xem xét điều gì đẩy Phi vào trạng thái điên khùng, cầm dao chém Y, như bản cung. Cô cứ đưa tay ôm mãi lấy ngực. Cuối cùng cô cũng chỉ nói ra một câu đơn giản, đủ để toà hiểu tình huống trước đó: "Chúng tôi đang nằm bên nhau, yêu...nhau. Vâng, Yêu nhau thì bà ấy và Y xuất hiện. Tôi không hề biết rằng, bà ta là vợ của anh Phi."
Quyên ý thức rất rõ là, dùng hai từ "yêu nhau" là không đúng hoàn toàn. Song Quyên không thể nào tìm từ khác, dù vì trong thâm tâm, cô tự biết cô chưa khi nào yêu Phi cả, nhưng cô không thể dùng chữ "làm tình". Với cô, từ ấy nghe xa lạ. Cô cũng không dám xử dụng cái từ "cặp bồ" mà đồng bào cô vẫn dùng. Cô ghê tởm khi nghĩ tới những chữ cặp bồ và làm tình. Thôi thì cô đã thương gã, biết ơn gã và có giờ phút không kiềm chế, thả lỏng cô như sự trả ơn để cho gã yêu cô. Nhưng mà nói ra như vậy thì khó ai hiểu nổi.
Phiên toà kết thúc. Phi nhận án hai năm tù về tội ngộ sát. Y cũng bị luận tội về cố ý nhục mạ và có hành vi xâm phạm thân thể Quyên. Hắn bị phạt ba tháng án treo và phạt
tiền 2000 Euro.
Phi được nói lời cuối cùng. Anh yêu cầu cho anh gặp Quyên một phút. Tòa đồng ý lời đề nghị ấy, cho phép Phi gặp Quyên.  Việc ấy diễn ra ở phòng bên. Quyên chạy tới, lần đầu tiên từ khi quen biết nhau, cô chủ động ôm lấy vai Phi, để nước mắt chảy xuống trên đôi vai của anh. Phi nghẹn ngào và lúng túng. Anh đứng như trời trồng. Chẳng nói một lời, cứ vuốt mãi bàn tay lên mái tóc cô, tận tới khi viên cảnh sát nhắc nhở, anh mới buông Quyên ra và bước theo họ. Khi Phi chuẩn bị khuất sau cánh cửa ngách bên tòa án, anh quay lại. Đôi mắt đau đớn, ráo hoảnh nhìn Quyên. Mãi mãi sau này Quyên vẫn nhớ cái nhìn của đôi mắt
ấy và hiểu, Phi yêu cô thật lòng.
Suốt cả buổi xử án Kumar bên Quyên. Anh hoàn toàn không tỏ một thái độ gì trước quan hệ của hai người. Lúc Quyên gặp Phi, anh bước ra phòng bên ngồi chờ Quyên.
Tự nhiên anh thấy nao nao buồn.
* * *
Mùa xuân năm ấy tới muộn.
Hiếm bao giờ trong cả ba bốn tháng đông trước đó, có một ngày hanh hao xa vắng, để vạn vật se sẽ run rẩy. Bởi lẽ giản dị là, khi qua những tháng dài mùa đông lê thê, với bao ngày dài tẻ nhạt, lạnh lẽo, quá đỗi u ám, buồn chán, thì dường như người ta càng khao khát, mong chờ tới khắc khoải một ngày không mưa, không tuyết, chẳng gió và nắng vàng chan chứa ùa về.
Bữa ấy nắng về đột ngột. Mặt trời từ trong đám mây xám, chói chang hiện ra, làm cả không gian trước đó u xám bỗng hừng rạng khác thường, báo hiệu mùa đông sắp giã từ. Những tia nắng đầu tiên, vàng mầu hổ phách, ấm áp lạ thường. Thoáng chốc, nhìn từng tia nắng chiếu, người ta cảm giác như vạn vật chợt tỉnh thức, hồi sinh và dường như tất cả đều nghẹn ngào đến bàng hoàng trước tia nắng đầu tiên. Và, con người, Quyên, một trong ti tỉ sinh linh, chủ thể chính, đầy nhậy cảm của hành tinh này cũng chợt  run lên...
Ấy là khi tháng Ba, forsytchia nhoi nhói xé vỏ cây, bật ra những mầm hoa, nhú búp lá để vài hôm nở bung muôn vàn bông hoa nhỏ. Forsytchia chín vàng cháy, như chính ngàn vạn mảnh vỡ của mặt trời, rực sáng bên hàng rào, bên các hiên nhà, trên bãi hoang.
Tuyết sương vừa tan, đêm đêm những củ hoa dầm lâu trong băng giá và u tối bỗng cựa mình, những chồi trắng xanh thi nhau bật lên chua chúa, tách khỏi đám củ mầu nâu xám. Đám chồi ấy trong vài đêm kiên trì chọc qua lòng đất lạnh lẽo âm thầm nhao lên, vươn trên mặt đất, chuyển mầu xanh nõn, để sau chỉ vài ngày, những đóa hoa tuylip chợt bật ra, vụt lớn rồi nở bung, nom tựa như trăm ngàn ngọn lửa cháy đỏ rực, nhoi nhói thắp sáng suốt ngày đêm trên các luống hoa năm trước.
Sức sống cuồn cuộn trào lên nhìn thấy khắp nơi trên mặt đất vừa hừng ấm, như tất thẩy vạn vật cùng nhau hò hẹn vào xuân.
Tới giữa tháng tư, hoa lê và hoa anh đào rụt dè khoe sắc trên những cành cây gầy khẳng khiu, xám đen. Ai tinh tế sẽ nhận ra, vào một sớm mai, trên những cành lê gầy guộc, khô xác, còn đầy những giọt sương đêm bỗng xuất hiện vô khối đọt tơ nhu nhú mầm xanh. Và, chỉ sau có hai ngày nồng nàn nắng ấm, đám đọt tơ li ti mong manh ấy thoắt phổng lên, biến thành những đóa hoa lê trắng muốt. Chẳng đợi lâu đâu, nửa tuần thôi, cả rừng lê bừng rộ, chan chứa cả dãy phố, cả cánh rừng ven thành phố, một mầu trắng ngàn ngạt, tinh khiết. Nom xa xa những trảnh hoa lê tựa như dải lụa trắng xóa đầy phấn, phủ trên những khoảnh vườn, dải rừng mà tháng trước còn thui thủi choàng khăn xám.
Đám anh đào muộn mằn hơn một chút. Dường như loài cây mà hoa đầy mầu sắc lộng lẫy này cần thời gian nhiều hơn để tự nó hút thêm nhụy đất, pha trộn thêm những gam mầu diễm lệ cho mùa xuân. Từng vạt hoa tím sẫm, hồng nhạt, nở bung rộn cả mắt khắp ngoại ô. Chờ một làn gió nhẹ, muôn ngàn cánh hoa anh đào rụng xuống, chao đi chao lại khắp vườn. Đôi khi có con gió lớn, cả khu vườn cây quả lập tức như có ức vạn con bướm tím, hồng la đà, dập rờn bay khắp nơi, khắp chốn.
Cũng còn có hôm tuyết lất phất nửa giờ, như là thể ngày ông trời già muộn mằn rũ chăn màn để cất đi trước mùa hè, rải xuống khắp thành phố tung tóe đám tuyết mong manh, nhỏ, nhẹ, xốp như tơ bông; hệt như những gì sót lại của mùa giá băng, xin lần cuối trút cạn, để trả lại nền trời xanh văn vắt.
Rồi cứ nắng. Nắng chan hòa, vàng ấm miên man ngày lại ngày, khi the hanh, khi âm ẩm tràn ngập mặt đất. Rừng sáng rực, phố xá sáng rực, các cánh đồng ngời lên mầu xanh miên man. Ngay cả các con sông cũng trở mình, trong xanh hơn và êm ái hơn. Cả những ngọn gió trên sông cũng thoắt tinh khiết lạ thường và thơm hừng mùi thảo mộc.
Trên cánh đồng, khi mưa ấm lất phất rơi, cỏ cây, hoa dại cũng đua chen nhau mọc, để các cánh đồng nối liền nhau, bao la một màu rất đỗi dịu dàng non nõn, xanh mướt chạy mãi ra gặp chân trời cũng xanh ngăn ngắt, để chẳng thể rạch ròi đâu là trời, đâu là đất. Tất cả, tạo cho người ta cảm giác thật là dễ chịu...
Thiên nhiên hớn hở thay đổi như vậy làm cho Quyên thấy dịu đi những đau đớn trải qua.
Tháng sau nữa, Kumar xin được căn hộ rộng hơn. Căn hộ mới này có ban công nhìn ra cánh đồng. Quyên hay bế con ra đó ngồi trong những buổi chiều, nhìn ra cánh đồng. Tháng năm, không khí ấm dần lên. Có ngày nhiệt độ tới ba mươi độ mà vẫn thấy dễ chịu. "Cái nắng ở xứ này bao giờ cũng dịu dàng và không khí thật trong sạch, tinh khiết đến lạ thường." Thế mà những khi ấy, lòng Quyên chợt nôn nao buồn. Bởi dù có sạch sẽ hay đẹp đẽ tới mấy thì ngay cả nắng và không khí cũng xa lạ và chưa bao giờ thuộc về cô. Cái tâm sự của người tha hương với tâm hồn như Quyên rõ là kì lạ, cảnh sắc có vui tới mấy, không gian có đẹp xiết bao, cũng chỉ mang lại cho người ta niềm vui thoáng chốc, đẩy cô miên man suy nghĩ và nhớ nôn nao nơi cô lớn lên, từng sống, dù là vùng sống ấy, nơi quê hương quen thuộc chẳng có những ưu việt hơn nơi cô đang sống.
Mùa này Hà Nội qua xuân vào hè đây. Tự nhiên cô nhớ cái nắng hạ chan chứa oi nồng, bứt rứt và dâm dấp mồ hôi...  Cô nhớ, đếm lại trong đầu bao dãy phố, hoa bằng lăng từng dãy nở tím, suốt từ tháng sáu tới tháng bẩy và phượng chúm chím khoe nụ để có dăm ngày kế đó làm cả một mùa Phượng đỏ rực rỡ, nom như những mảng lửa cháy đỏ chập chờn trong hây hây gió đông thổi trên những tàn xanh dịu mát. Cô nhớ từng bữa dạo quanh Hà Nội của cô có màu vàng ấm áp sáng lên mỗi chiều của những chùm hoa hoàng điệp. Ừ, hoàng điệp đáng yêu thế. Vàng mà chẳng buồn. Cái sắc mầu vàng mơ tươi sáng của những chùm hoa nhỏ này làm cho đường phố mềm đi, bớt oi ả hơn, nhất là vào những ngày có gió nhẹ, người đang tâm trạng có thể bâng khuâng chút ít để có thể chợt nhớ thương ai đó, điều gì đó ấp ủ bấy nay...Không như loài đỗ quyên, mầu đỏ sậm mà mỗi khi ngắm, dù vừa sau Tết đang vui thế ồn ã thế, đã thấy sao lòng cô trở nên buồn thế. Có phải chăng, những tên hoa, mầu hoa cũng ẩn chứa, gợi mở một số phận định trước, nếu ai đó đã lấy tên loài hoa ấy để đặt tên cho một con người cụ thể không?
Tết vừa qua liệu mẹ có gói bánh chưng như hồi con ở nhà không?... 
* * * 
Căn hộ Kumar mới nhận gồm ba phòng. Tại phòng ngủ lớn, anh đặt một cái giường rộng, màu phớt hồng dành cho Quyên. Cái cũi nhỏ bằng tre, mua ở gian trưng bầy triển lãm đồ tre nứa Việt Nam, đặt bên giường, làm Quyên thấy vui vui. Theo cô Kumar là người đàn ông chu đáo và tâm lí.
Hàng ngày đáp lại sự chăm sóc che chở bấy nay của Kumar, Quyên giúp anh những việc trong nhà. Công việc cũng không nhiều nhặn gì, cô thu xếp, lau dọn nhà cửa, cô giặt quần áo cho cả Kumar, là ủi chúng thơm phức và sắp xếp cẩn thận. Cô lo cho anh bữa sáng và nấu cho Kumar được ăn nóng bữa tối.  Những ngày nghỉ, họ được một ngày trọn vẹn bên đứa trẻ và cô đôi khi cũng bầy biện những bữa ăn là lạ, nhiều công sức chế biến, làm cho Kumar có một cảm giác như được sống trong một gia đình ấm cúng. Thi thoảng, có ngày ít khách ở quán, Kumar tranh thủ tạt về ăn trưa ở nhà. Những ngày ấy, gã đều báo trước và vui vẻ bầy tỏ: "Em biết không, tôi ăn ở nhà thấy ngon miệng hơn." Lời khen ấy cũng làm cho Quyên vui.
Thời gian vùn vụt trôi đi cho Quyên cảm giác cuộc sống bình thường đang dần trở lại.
Quả thật như vậy! Nhìn Kumar thể hiện tình cảm của anh với con, cô cũng thấy vui vui, ấm áp, nhất là lúc khi thấy đôi mắt anh sáng rực, nụ cười thật trẻ trung, hồn nhiên và dễ thương, lúc nhao vào bế đứa trẻ lên và cõng nó đi tới ba bốn vòng xung quanh gian phòng khách rộng, nơi có bức tranh Kumar vẽ suốt trong mùa xuân vừa mới hoàn thành. Những nguồn vui nhỏ bé ấy của một kẻ tha hương cứ nuôi mãi trong cô từng ngày, cho cô cảm thấy an lòng và chính bởi những niềm vui tương tự như thế làm Quyên dần dần dịu đi cơn chấn động trước đó. Những chấn động từng gây cho cô bao mệt mỏi và đau đớn mỗi khi nhớ lại nó.
Tháng tám, cô viết thư về cho mẹ. Thư kể chuyện chồng cô mất tích và cô đang cố gắng thu xếp cuộc sống ổn định. Thư không kể việc cô đã có con, mẹ cô đã có một đứa cháu ngoại hơn một tuổi. Quyên nghĩ, bây giờ chưa cần thiết báo cho mẹ tin ấy. Cô sẽ phải giải thích rất dài dòng và làm mẹ chỉ buồn lo mà thôi.
Tháng mười, cô viết một lá thư rõ dài cho bố mẹ chồng. Thư thuật việc vợ chồng cô bỏ nước Nga vượt biên qua Đức, trại tị nạn và việc chồng cô mất tích. Cô xin lỗi bố mẹ chồng về việc không thể tìm thấy chồng cô hơn năm nay.
Sau khi buông lá thư cho cha mẹ chồng vào khe hộp thư bưu điện thành phố, cô thần người ra tới nửa tiếng.
Rõ ràng, sự việc xảy ra với cô ở biên giới không phải lỗi ở cô, việc Dũng mất tích cũng không phải lỗi ở cô. Nhưng việc cô ở đây với Kumar, hay trước đó với Phi, cho cô cảm giác, sau khi gửi lá thư viết cho bố mẹ chồng, rằng hình như cô mắc lỗi với gia đình chồng. Có lẽ phải đi tìm nhà để ở riêng thôi. Hay là lại đi tới sở ngoại kiều lấy cái giấy chuyển trại? Tất nhiên ở Hà Nội không một ai có thể biết bao nhiêu sự việc đã xảy ra thế nào, cũng như hiện tại cô đang nương nhờ tại nhà của Kumar, nhưng lương tâm cô thì rõ, biết tất cả.
Đêm đó trăng non, lại mây thấp.
Quyên từ ban công nhìn xuống. Từng quầng ánh sáng đèn đường hắt xuống dám lá vừa rụng ngày qua phản lên một màu vàng lợt.


 Đăng ngày 21/09/2008
Ý kiến về bài viết
  Gửi bởi: Văn Công Hùng - 21/09/2008

Bác Xuân Đức ơi,  thấy cái ảnh HTT nhưng bác đánh sai tên mất rồi. Hồ Tĩnh Tâm chứ không phải Tịnh Tâm bác ạ. Bác lại nhớ cái hồ sen ở Huế rồi.

  Gửi bởi: Môn Sinh - 22/09/2008

Lão Trang ơi ! Tôi đọc bài ngứa ngồi ngẫn ra mà không biết viết chi được ! Thân thơ nhắn Bác không được thuỷ châm nhé !

  Gửi bởi: Lão Trang - 22/09/2008

Sao lại ngẩn ra thế, Môn sinh ? Chẳng lẽ bạn chưa bao giờ bị ngứa sau lưng mà không có cách chi gãi được ?

  Gửi bởi: ThânThơ - 22/09/2008

Hay!
Môn sinh quan tâm đến Lão Trang.
Lão Trang mắng Môn Sinh: Môn Sinh chưa ngứa lưng bao giờ à?
Chỉ có thân tình mới mắng nhau như thế.
Môn Sinh à, Thân tHơ tôi mong được mắng như thế , mà dễ gì có được!
Môn Sinh nhắc bác XĐ lời của tôi, đúng thế Môn Sinh ạ, tuổi của Bác XĐ thuỷ châm không hợp, tôi đã hỏi ông thầy của tôi rồi, sau khi nghe tin Bác  Đức đau như thế như thế..., tôi hỏi thầy, thầy rôi bảo, thuỷ châm chỉ làm cho huyệt liệt thêm, ở tuổi đó đã liệt các huyêt thì chỉ chịu. Tốt nhất là phục hồi bằng cách thức tỉnh huyệt chứ không làm liệt huyệt. Tôi có mấy lời khuyên môc  mạc với Bác, nhưng chắc Bác có cách của Bác.
Tiếc là tôi không ở trong đó, Giá như tôi ở đó, khoảng ba hôm, tôi bấm huyệt cho bác, Bác sẽ ngạc nhuiên cho mà xem.
Tôi kể chuyện này: Năm 1995, tôi có 'thằng' Bạn cùng học (gọi thằng là ý thân mật) hồi lớp 10, nó 10D, tôi 10B. Nó bộ đồi về,  bị một vết thương ở đầu. Trở trời là tái phát. Hôm nó ra Hà Nội, bấy giờ tôi là liên lạc của khoá, mấy anh em hẹn nhau ra chỗ nọ... gặp mặt. Tự nhiên ở nhà tôi, mặt nó xanh lét, ú ở, nằm bệt ra. Bà xã tôi hoảng. Tôi nói: yên tâm! Tôi dìu ông bạn ra , trải chiếu, tôi bảo hắn nằm theo ý tôi, và tôi bấm huyệt toàn thân cho hắn. Chừng 10 phút sau, tôi thấy mặt hắn đỏ dần, kinh mạch trở lại bình thường. Ngạc nhiên trong cả con mắt của hắn. Sau đó tôi chở hắn ra chỗ gặp mặt bạn bè, Hắn làm luôn 4 vại ở nhà hàng bia Hoàng Diệu. Năm 1997 tôi gặp lại ông bạn đó ở Đà nẵng( Hắn sống ở đó) . Hắn nhắc lại chuyện cũ. Hắn hỏi tôi còn bấm được huyệt cơ à, Tôi cười, là chỉ bấm được cho ông thôi.
Chỉ mong Bác XĐ hồi phục để TST không vắng Lão chủ, luôn vui và khuấy động không khí cho vui.
Chúc Môn Sinh khoẻ. Thân Thơ tôi chưa có diễm phúc được biết Môn Sinh là ai. Mới chỉ biết các thành biên của CLB TST Như, bác Đức Tỉên, Văn Quang, Thanh Tịnh thôi. Tôi cũng chỉ là độc giả của TST thôi. Nhưng là người QT thứ thiệt. NÓi tiếng QT kể cả thứ ngôn ngũ cổ xưa của QT nữa.
Chào Môn Sinh.


  Gửi bởi: Nguyễn Văn Thọ - 24/09/2008

Cool Các Pác vào Topic Quyên toàn bàn bấm đâm xoa chọc kim thế này có lè em phải báo ngay em Quyên ở Đức về gặp Pác Thân Thơ vì dạo này em Quyên khí sắc kém nhuận lại kêu đau lưng và đau ngực...Hê hê Không hiểu bấm vào đâu thì tiệt?

  Gửi bởi: Vũ Quỳnh Hương - 01/11/2008

bác Thọ ơi, cháu ngồi chăm chăm chờ đọc nốt - bác chơi kiểu gì kỳ zậy, viêt nốt đi chứ ...

Nhận xét

Chia sẻ cho bạn bè

Bài viết liên quan